Đám lính gác trước lầu Ngũ Phượng, nhìn thấy Trịnh Cán đều trợn mắt há mồm, Vương tử đến đây làm gì, đâu có ththấy Đức Chính phi gọi đến, ngạc nhiên thì ngạc nhiên nhưng chúng vẫn vội vã quỳ xuống thỉnh an:
Chúng thuộc hạ kính lạy Nhị Vương tử
Trịnh Cán hắn hắng giọng chắp tay sau lưng rồi ừ một cái, từ giọng điệu cho đến cử chỉ đều toát ra vẻ chứng chạc khác xa so với số tuổi của hắn:
Đứng dậy đi. Đức chính phi có trong đó không.
Hắn liếc một tên thị vệ đứng gần nhất rồi hỏi, thấy vương tử hỏi đến tên này vội vàng nở nụ cười cầu tại rồi cúi người thật thấp :
Kính bẩm Nhị Vương tử Đức Bề trên vừa mới đến, dạ,, Đức chính phi cũng cùng ở bên trong
Cha hắn cũng đến đây ư, qua sách lịch ssử mà hắn đọc hắn đã thấy được sự sủng ái mà Trịnh Sâm dành cho Đặng Thị Huệ, hắn còn nhớ rất rõ, chỉ vì muốn làm cho người mẹ hiện giờ của hắn vui mà Trịnh Sâm đã cho may hàng vạn cái đèn lồng treo ở Long trì quả thật xa xỉ hết mức. Nhưng lúc này Trịnh Sâm tuy sủng ái Đặng Thị Huệ nhưng vẫn chưa đến mức bỏ bê việc nước, Vẫn còn biết cân nhắc lợi hại, Chưa yêu chiều Đặng Thị Huệ quá đáng
Hắn vẫy tay ra hiệu cho bọn lính gác tránh sang một bên rồi nghênh ngang đi vào, ngay sau lưng hắn là Tiểu Thuận Tử khom lưng chay theo. Đám còn lại thì phải đợi ở ngoài cửa.
Một tên lính gác hỏi:
Các ngươi có nhận thấy không, vương tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-nguyen-tranh-hung/271193/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.