Gia Lập chăm sóc cô uống chén nước đường đỏ nóng, lại đưa cái túi chườm nóng đặt lên bụng cô.
Cô nằm ở trên giường rầm rì trong chốc lát, còn có chút mệt nhọc.
Gia Lập bỗng nhiên đứng dậy, Xuân Hỉ quýnh lên, cầm lấy tay anh hỏi: “Anh đi đâu vậy?"
"Tắt đèn."
"Sau đó đi đâu?"
Gia Lập nhìn cô trong chốc lát, sau đó tắt đèn, trong phòng đen tuyền, chỉcòn lại đôi mắt trong sáng của cô, như là một người bảo vệ, gắt gao nhìn anh.
Anh ngồi trở lại bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve cái trán của cô, giống như một người ba đang dỗ con gái cáu kỉnh ngủ.
Xuân Hỉ thấy anh không đi, lúc này mới yên lòng. Đem mặt vùi vào bên eo của anh, đưa tay ôm anh, mới nhắm mắt lại ngủ.
Ước chừng qua nửa giờ, hô hấp của Xuân Hỉ dần dần vững vàng, Gia Lập mớinhẹ nhàng đứng dậy đóng cửa lại. Thẩm Y Đình còn đang cùng ba Cố mẹ Cốnói chuyện phiếm, thấy anh đi ra, cô hỏi: "Xuân Hỉ đang ngủ?"
Anh gật gật đầu.
Thẩm Y Đình nói với mẹ Cố: "Xuân Hỉ hình dáng vẫn giống như trước, giống như trẻ con, mỗi ngày đều rất vui vẻ, thực sự hâm mộ."
"Có cái gì tốt? Nó vô tâm vô phế như vậy, ở bên ngoài khẳng định sẽ bị bắtnạt, ba mẹ ngày nào mà không lo lắng nó ở bên ngoài phải chịu ủy khuấtchứ? Bận tâm suốt thôi! Nhưng may mắn còn có Gia Lập giúp mẹ chiếu cốnó." Mẹ Cố nói.
Hàn huyên trong chốc lát, thời gian đã muộn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-gia-co-hi/3054637/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.