Edit: gau5555
Beta: meott
Xuống núi, lúc Gia Lập lái xe đưa Xuân Hỉ trở về, cả người cô đau nhức lên, mệt mỏi nói: “Gia Lập, em giống như phát sốt.”
Gia Lập quan tâm đặt tay lên trán của cô, nói: “Hôm nay đừng về nữa, đi đến chỗ anh, miễn cho ba mẹ em lo lắng.”
Trở về nhà trọ, Xuân Hỉ đã bị Gia Lập quăng vào phòng tắm tắm nước ấm sau đó nhìn cô uống hết thuốc cùng một chén nước ấm rồi anh mới đi vào phòng tắm thay quần áo ướt đẫm. Lúc quay ra, Xuân Hỉ đã ngủ. Có lẽ là khó chịu, cô trong mộng mà vẫn rên hừ hừ hai tiếng.
Nửa đêm, Gia Lập từ trong giấc ngủ ngắn tỉnh lại, nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng Xuân Hỉ, đặt tay lên trán của cô, đã không còn nóng như trước. Anh tựa vào bên giường nhìn cô trong chốc lát, đợi cho cơn buồn ngủ đánh úp lại, anh mới trở về phòng ngủ. Xuân Hỉ đỡ sốt, anh cũng yên lòng, cảm giác an tâm này làm cho anh ngủ thẳng đến chín giờ sáng ngày hôm sau.
Gia Lập đứng ở trong phòng tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Xuân Hỉ, chỉ có điểm tâm trên bàn ăn đã dọn xong .
“Tích tích” hai tiếng, di động của Gia Lập hiện lên có tin nhắn, là Xuân Hỉ gửi đến: Tỉnh rồi sao? Điểm tâm làm cho anh đã đặt trên bàn ăn, nếu lạnh thì tự mình đặt trong lò vi sóng một chút, bác sĩ Trình chăm chỉ hãy nghỉ ngơi thật tốt, em gái Xuân Hỉ đang đi hẹn hò!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-gia-co-hi/3054599/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.