Trên xe, Xuân Hỉ khóc thút thít không ngừng, Gia Lập buồn bựcmở cửa kính xe ra, một tay đặt lên cửa, nhìn đám người ngoài cửa kínhđang đi lại.Taykia thì như cũ nắm tay Xuân Hỉ, tinh tế vuốt nhè nhẹ.
“Xuân Hỉ. ” Yết hầu Gia Lập lên xuống, thấp giọng thở dài, “Do anh không tốt, anh không nên cho em đến nơi này đi làm, rất xin lỗi, là anh khôngtốt…”
Xuân Hỉ thở hổn hển, hấp háy cái mũi, dùng sức lắc đầu: “Chuyện này với anh không quan hệ? Rõ ràng là bọn họ không đúng!”
“Chúng ta không đến nơi này làm nữa, về sau sẽ không đi, em muốn làm cái gìthì làm cái đó, anh sẽ không bức em.” Gia Lập nhớ tới lúc trước mìnhkiên quyết đưa Xuân Hỉ tới nơi này làm, trong lòng hối hận vô cùng, mộtcông ty xuất nhập khẩu lớn như vậy, Xuân Hỉ đơn thuần ở bên trong rốtcuộc đã phải chịu bao nhiêu uỷ khuất mà anh không biết?
Xuân Hỉvẫn lắc đầu: “Làm sao lại không đi? Em cũng không phải làm việc gì tráivới lương tâm! Không đi mới để cho những người đó nói chuyện linh tinh!”
Gia Lập lau mặt cho cô, nhẹ nói: “Em thật ngốc ?”
“Ngưòi ngốc có phúc của người ngốc!” Cô cười khanh khách lên.
Gia Lập im lặng nở nụ cười.
Ăn xong cơm chiều, Gia Lập gọt hoa quả cho Xuân Hỉ, sau đó trở về phònganh đọc sách y học. Xuân Hỉ đang cầm bát đĩa, một bên vừa ăn hoa quả vừa ở trước mặt Gia lập mà lắc lư.
Gia Lập bỏ sách xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-gia-co-hi/3054586/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.