Lại là.
Thời tiết dần dần ấm lại, đầu mùa xuân vạn vật cảnh tượng dường như sốnglại, cây cỏ ven đường giống như mọi người đều chui đầu ra, duy chỉ cósinh vật Cố Xuân Hỉ này, tựa hồ vừa vào mùa xuân ngược lại đi vào trạngthái ngủ đông. Buổi tối tám giờ mới là thời gian nồng nhiệt, cô đã sớmđi vào giấc ngủ, mà buổi sáng không biết con gái nhà ai trong khu nhànhỏ đi lấy chồng, pháo nổ đùng đùng bên tai không dứt, cô vẫn không nhúc nhích, càng chui sâu vào trong chăn, thân mình cuộn tròn vào, giống như một con mèo nhỏ.
Xuân Hỉ mệt mỏi lười biếng chống thắt lưng, từ trong chăn đi ra, ngây ngốcđứng lại, thuận tay lao đến đầu giường nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức. Không xem thì tốt, vừa thấy xong cô lập tức lấy lại tinh thần.
Cô "A" một tiếng thét chói tai, lăn xuống từ trên giường, giẫm lên dép lêlạch cạch lạch cạch chạy đến buồng vệ sinh rửa mặt, một bên vừa đánhrăng còn một bên ồn ào kêu mẹ Cố: "Mẹ! Sao mẹ lại không gọi con chứ!"
Mẹ già cô đang cầm một chén cháo, chậm rãi nói: "Làm sao mà lại không gọicon chứ? Đồng hồ báo thức một lần, di động một lần, mẹ một lần, ba conmột lần. Mỗi lần con đều nói câu kia —— ‘Chợp mắt một chút nữa liền đứng lên’, không cho con đến muộn bị một lần trừ vào tiền lương, mẹ xem convĩnh viễn cũng không sửa được thói quen hư này! Từ nhỏ đã cứ như vậy,nói như thế nào cũng không nghe! Hiện tại biết chịu thiệt đi..."
Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-gia-co-hi/3054561/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.