Chương trước
Chương sau
Nói muốn theo đuổi Tô Quyết, Lục Kim Uyên liền đưa cậu về đến tận cửa nhà: "Nghỉ sớm một chút, ngày mai tan tầm tôi tới đón em ra ngoài ăn cơm."

Tô Quyết muốn để hắn qua đêm, Lục Kim Uyên liền trêu cậu, hiện tại hắn còn chưa đem Tô Quyết đuổi tới tay, chờ hắn thật sự đem Tô Quyết đuổi tới tay sẽ ở nhà cậu qua đêm.

Sau khi Lục Kim Uyên về đến nhà, cũng là lần đầu tiên cùng Tô Quyết báo bình an: [Tôi đã đến nhà.]

Cả hai yên bình sau một đêm, Vu Mân cùng Ứng Phi bên kia cũng không có đánh nhau kịch liệt, sang hôm sau cũng không có điều gì bất ngờ xảy ra, Ứng Phi liền gõ vang cửa nhà Tô Quyết.

Tô Quyết nhìn Ứng Phi mặc bộ đồng phục học sinh tối qua, lúc này liền trực tiếp bật cười, Ứng Phi tràn đầy uể oải nằm úp sấp trên ghế sa lon nhà Tô Quyết.

"Tô Quyết, tối hôm qua tôi cùng Vu Mân lên giường." Ứng Phi chôn mặt và ghế, không nhìn thấy biểu tình, trong lời nói cũng nghe không ra tâm tình.

Đối với vô số chuyện Ứng Phi nói, việc lên giường không cảm thấy phải kinh ngạc, Tô Quyết cũng nhàn nhạt nói một câu: "Chà, đây không phải là chuyện bình thường sao?" Tuy rằng tối hôm qua nhìn thấy Vu Mân xuất hiện vẻ mặt đó, Tô Quyết cho là hai người bọn họ lại cãi nhau một trận.

Nhưng Ứng Phi lại đột nhiên từ trên ghế sa lon bò dậy: "Nào có bình thường? Tôi, tôi vẫn là lần đầu tiên..."

Lần đầu tiên? Tô Quyết cảm giác dây thần kinh trong đầu mình đứt một đoạn, Ứng Phi kết giao quá nhiều như vậy bạn trai, vậy mà đây lại là lần đầu tiên?

"Tôi lúc nào nói với cậu, tôi cùng người khác lăn giường?" Ứng Phi đối với nghi vấn của Tô Quyết biểu thị kháng nghị mạnh mẽ.

Ứng Phi sở dĩ đổi nhiều bạn trai như vậy, cũng là bởi vì người khác muốn thượng cậu ta, thế nhưng cậu ta không cho. Những tên đàn ông tìm Ứng Phi, đều có chung một suy nghĩ không ăn được cậu ta thật đáng tiếc.

Chẳng trách mỗi lần uống rượu, Ứng Phi đều sẽ cùng Tô Quyết phun tào, những tên đàn ông đểu kia chỉ là muốn lên giường mà thôi.

Tô Quyết cũng rất hiếu kỳ, vậy tại sao tối hôm qua Ứng Phi lại cùng Vu Mân lăn giường? Ứng Phi cũng không biết, có thể là do tác dụng của rượu?

Tối hôm qua trên đường, Ứng Phi cũng cảm thấy mình mặc đồng phục học sinh đến cố ý ném đi mặt mũi của Vu Mân, có chút quá phận, cho nên liền nói xin lỗi gã, mà Vu Mân dọc trên đường đi cái gì cũng không nói gì.

Ứng Phi cùng Vu Mân sau khi về nhà, Vu Mân đột nhiên liền đè cậu ta lên tường mà hôn: "Lần đầu tiên khi nhìn thấy em mặc một thân đồng phục học sinh này, anh chỉ muốn hôn em."

Cho nên cuối cùng chính là, một thân đồng phục học sinh gợi lên thú tính của Vu Mân. Sau đó Ứng Phi hình như bị sắc dục làm mê muội, cảm thấy Vu Mân thật đẹp trai, hơn nữa lại còn thật là ôn nhu...

Nói đến phần sau, Ứng Phi liền chôn vào gối ôm, cảm thấy rất xấu hổ.

"Tô đã đáp ứng để Lục Kim Uyên theo đuổi tôi." Tô Quyết làm trao đổi, vì để cho tâm lý Ứng Phi thoải mái một chút, cũng cùng nói thẳng cho cậu biết chuyện tối hôm qua.

"Cái gì? Hai người ở cùng một chỗ?" Ứng Phi ngay lập tức liền quên mất chuyện của chính mình, cp sứt mẻ của mình real, còn chuyện nào có thể so sánh với chuyện quan trọng này.

Tô Quyết sửa lại lời nói của cậu ta, chỉ là đồng ý cho Lục Kim Uyên bắt đầu theo đuổi mình, còn có ở bên nhau hay không phải xem bản lĩnh của hắn. Ứng Phi đối với chuyện Tô Quyết rốt cục từ bỏ cây cổ thụ Ninh Uẩn này liền bày tỏ niềm vui mừng của mình, buổi tối liền muốn mời cậu ăn cơm để chúc mừng. Tô Quyết chỉ có thể khéo léo từ chối, buổi tối đã có người hẹn.

Tại thời điểm Tô Quyết đang chuyên tâm vẽ phác thảo, Lục Kim Uyên gửi WeChat hỏi cậu Ứng Phi có ở cùng cậu hay không, hắn cũng đoán rằng Vu Mân muốn tìm người, liền muốn nhờ Lục Kim Uyên cho Vu Mân địa chỉ.

Lục Kim Uyên cũng là bất đắc dĩ mới tìm Tô Quyết, nhìn cái người đang lộn xộn tại phòng làm việc của mình, hắn rất đau đầu, sáng sớm đã chạy tới đây nói bạn trai gã chạy trốn, cầu chính mình giúp gã một chút.

Đợi đến khi Vu Mân dẫn người đi, Ứng Phi còn đang trong giấc mộng, ngủ ngon lành trong phòng dành cho khách.

Cuộc nháo loạn này cuối cùng cũng kết thúc, cả quá trình đều là vật lộn, Ứng Phi vẫn là đi cùng Vu Mân.

Lúc ăn cơm tối, Tô Quyết cùng Lục Kim Uyên nói tới chuyện của hai người này, Lục Kim Uyên cũng cảm thấy rốt cục có người trị được Vu Mân. Thế nhưng loại người như Vu Mân chia tay tuyệt đối sẽ không chủ động nhận sai, hai, ba lần đuổi theo Ứng Phi, cũng là thập phần hiếm thấy.

"Vậy tôi không block WeChat của anh, chẳng phải là càng hiếm thấy hơn?" Có tin đồn, bất cứ ai tỏ tình với Tô Quyết đều bị cậu block.

Lục Kim Uyên biết Tô Quyết có ý riêng, chỉ có thể biết vâng lời mà nói rằng: "Đó là đương nhiên, cho nên tôi hiện tại cảm thấy rất hài lòng."

Buổi tối như thường đưa Tô Quyết về nhà xong, Lục Kim Uyên lái xe liền về nhà mình, báo cho Tô Quyết một tin bình an: [Tôi đã về đến nhà.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.