1
Lúc bốn giờ sáng, tôi đang đi dạo bên bờ biển.
"Bịch ——"
Cách đó không xa truyền đến tiếng rơi xuống nước.
Bộ đồng phục học sinh của một thiếu niên bị ngâm trong nước biển, nổi lên rồi chìm xuống theo cơn thủy triều dữ dội.
Nước tràn qua đỉnh đầu của anh ta.
Anh ta cũng không giãy giụa.
Nước biển thì lạnh buốt, tôi phải rất vất vả để kéo anh vào bờ.
Sau khi vào bờ an toàn, nhờ ánh trăng sáng mờ, tôi có thể nhìn rõ bảng tên đang nhỏ giọt trên ngực anh ta — Tam Trung, Trình Dã.
Tôi ngồi quỳ trên bờ cát, bắt đầu hô hấp nhân tạo cho anh.
Môi rất mềm, nó còn lạnh nữa.
Anh sặc vài ngụm nước biển, đột nhiên mở mắt và cảnh giác nhìn tôi, giống như đề phòng sói con.
"Dì, dì là ai vậy?"
Dì?
Tôi tức giận đến mức gần như hộc máu.
Tôi mới 24 tuổi thôi, trông già lắm phải không?
“Tại sao anh lại t.ự s.á.t?” - Tôi hỏi anh ta.
Rõ ràng anh ta không muốn trả lời và tiếp tục hỏi:
"Dì ơi, sao dì lại hôn con?"
"..."
Chúa là chứng nhân của tôi, rõ ràng tôi đang cứu người.
2
Trong cơn choáng váng, Trình Dã lại tiến vào khu vực biển sâu.
Nhìn tấm lưng kiên quyết của anh, tôi cao giọng nói:
“Nếu anh không quý trọng mạng sống của mình như thế này, tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Anh ta quay lại nhìn tôi, trên lông mày thanh quân hiện lên vẻ thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-da-va-toi/2743470/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.