Lần nữa nhận được cuộc gọi video của bố, là vào mùa đông.
Ông ấy hỏi han vài câu: "Viện Viện, có cần bố gửi áo lông vũ cho con không?"
Mong bố gửi đến, chắc con đã c.h.ế.t cóng rồi.
Tôi không lên tiếng, nhưng để ý thấy cửa nhà phía sau ông ấy mở ra, có người từ ngoài cửa đi vào.
Là Trương Nhã, mặc chiếc áo lông vũ mẹ mua cho tôi!
Vì là chiếc áo cuối cùng mẹ mua cho tôi, tôi căn bản không nỡ mặc, vẫn luôn để trong tủ quần áo.
Tôi phát điên, hỏi bố: "Trương Nhã đang mặc cái gì? Lấy từ trong tủ quần áo của con ra à?"
Bố tôi vừa điều chỉnh góc quay của camera, vừa đeo tai nghe: "Không có, con nhìn nhầm rồi, đó là áo bố mua cho nó."
Sao tôi có thể nhìn nhầm! Chiếc áo đó tôi mặc vừa, Trương Nhã mặc lại rộng cả một số, ai mua quần áo mới lại mua rộng cả một số?!
Ngoài ống kính, tôi siết chặt nắm tay.
Bố tôi chuyển chủ đề, nói: "Viện Viện, mẹ con trước khi mất có đưa cho con một chiếc thẻ ngân hàng, trong đó có bao nhiêu tiền vậy?"
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ nói thẳng cho ông ấy biết, nhưng giờ đây tôi đã đề phòng ông ấy hơn: "Bố hỏi cái này làm gì?"
"Bố muốn mua một căn nhà." Ông ấy cười ngượng, "Thành Tây mới mở bán một khu, vị trí tốt, lại là khu học xá, sau này chắc chắn sẽ tăng giá mạnh. Con giúp bố trả tiền cọc, sau này bố trả lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-vien-vien-phan-cong/3739869/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.