Bởi vì đã rất khuya, hai người ngồi trong phòng khách chưa được bao lâu, Tống Nguyên Dã đã đưa Khương Ninh về phòng.
Cả tòa biệt thự vô cùng im ắng, ngón tay hai người đan vào nhau, chậm rãi đi về phía cửa phòng.
Khương Ninh buông tay Tống Nguyên Dã, quay đầu nhìn anh: "Em vào trước, anh về nghỉ ngơi đi."
Dưới ánh sáng mờ ảo, nét mặt cô gái trước mặt vô cùng dịu dàng. Tống Nguyên Dã nhìn gương mặt trắng nõn của cô, cuối cùng ánh mắt rơi xuống làn môi.
Đôi môi của cô hồng hào và mềm mại. Yết hầu của anh khẽ lăn vài vòng, mất tự nhiên mà quay mặt đi: "Được."
Khương Ninh xoay người, chuẩn bị mở cửa bước vào.
Tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa đã cảm nhận được một bàn tay ấm nóng bao bọc lấy bàn tay cô. Sau đó cùng với một lực mạnh, cơ thể Khương Ninh không kịp khống chế mà bị đẩy về phía sau, đập vào một lồng ngực cứng rắn.
Hơi thở mnhẹ nhàng, khoan khoái và quen thuộc tràn ngập sống mũi. Khương Ninh có thể nghe thấy được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.
"Không phải anh đồng ý quay về ngủ rồi sao?" Khương Ninh nắm lấy áo của anh, nhẹ giọng hỏi.
Tống Nguyên Dã "ừm" một tiếng, nhưng vẫn không buông Khương Ninh ra.
"Tống Nguyên Dã." Khương Ninh gọi anh, cô ngẩng đầu nhắc nhở: "Anh không buông em ra, sao em về phòng được?"
Tống Nguyên Dã buông cô ra, mỉm cười vuốt ve mái tóc mượt mà của Khương Ninh: "Được rồi, em vào đi."
"Ừm."
Khương Ninh vừa quay người lại,, lại nghe thấy tiếng Tống Nguyên Dã gọi cô: "Khương Ninh."
Khương Ninh quay đầu, tay vẫn đặt trên tay nắm cửa.
Ánh sáng mờ mịt tối tăm, khoảng cách giữa Tống Nguyên Dã và cô ngày càng thu hẹp lại. Gương mặt khá tối của anh trờ nên rất gần trong thoáng chốc. Khương Ninh khẽ run run mày, nhìn người con trai đang cúi người về phía mình.
Đột nhiên, một đôi môi ấm áp rơi xuống trán cô, rất nhẹ nhàng, giống như những bông hoa tuyết vô tình rơi vào vầng trán.
Khương Ninh đứng lặng, tim đập lỡ đi vài nhịp.
Tống Nguyên Dã cụp mắt nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, trên môi nở nụ cười. Anh lại xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói vào tai cô:
"Chúc ngủ ngon, bạn gái."
*
Khương Ninh mãi đến gần 9 giờ sáng hôm sau mới tỉnh dậy.
Khi cô tỉnh dậy, Khâu Vũ nằm bên cạnh cô đã không thấy đâu. Khương Ninh ngáp một cái, đứng dậy đi rửa mặt.
Vừa rửa mặt xong, cô cầm điện thoại lên đã thấy Tống Nguyên Dã gửi cho cô mấy tin nhắn.
7:25.
Tống Nguyên Dã: [Đã dậy chưa?]
8:00.
Tống Nguyên Dã: [Vẫn còn ngủ à?]
Tống Nguyên Dã: [Em ăn sáng không? Anh mua cho em]
8:20.
Tống Nguyên Dã: [.]
Khương Ninh kéo xuống, phát hiện ra tin nhắn mới nhất được gửi cách đây 5 phút.
Tống Nguyên Dã: [Anh mua cơm cho em, để trong nồi cơm đấy]
Đọc xong từng tin nhắn mà Tống Nguyên Dã gửi đến, Khương Ninh khẽ nhếch môi, trong lòng tràn đầy niềm hạnh phúc. Cô dùng đầu ngón tay gõ nhẹ trên màn hình, trả lời anh: [Em dậy rồi, giờ chuẩn bị xuống tầng]
Tống Nguyên Dã cứ như thể đang chờ cô phản hồi, rất nhanh đã đáp lại cô: [Được, anh cũng xuống]
Khóe môi Khương Ninh lại khẽ cong lên. Cô nhanh chóng thay quần áo rồi đi xuống tầng.
Trông thấy Khương Ninh đáp lại tin nhắn, vẻ mặt Tống Nguyên Dã dịu hẳn đi. Anh nhìn điện thoại, khóe môi vô thức nở một nụ cười.
Đại Chu từ xa đi tới, trông thấy Tống Nguyên Dã nhìn điện thoại, cười cười, anh gãi đầu vỗ vai Tỉnh Tây Đinh: "Cậu xem, sáng nay đội trưởng Tống lại có thể vui vẻ như thế?"
Tỉnh Tây ĐInh liếc nhìn Tống Nguyên Dã, cười ẩn ý: "Có lẽ là có chuyện vui."
"Chuyện vui gì?" Đại Chu tò mò hỏi.
"Cái đó làm sao tôi biết được, cậu phải hỏi đội trưởng Tống ấy." Tỉnh Tây Đinh tính nói nhưng rồi lại thôi, lại quay sang nhìn Tống Nguyên Dã, cười mờ ám.
Không phải là anh không muốn nói chuyện này ra với mọi người. Mà là do đêm qua anh đã hứa với Tống Nguyên Dã sẽ không nói cho ai biết về chuyện này.
Trùng hợp thế nào, tối hôm qua Tỉnh Tây Đinh đi lấy nước, lại vô tình gặp Tống Nguyên Dã và Khương Ninh đang đứng trước cửa. Không biết hai người bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ biết một giây ngay sau đó, khi nhìn thấy Tống Nguyên Dã cẩn thận hôn lên trán cô gái, Tỉnh Tây Đinh cũng phải thất kinh.
Đôi mắt anh sáng lên, nhìn hai người nói chuyện. Mãi đến khi Khương Ninh đi vào phòng, Tỉnh Tây Đinh mới chạy tới trước mặt Tống Nguyên Dã, kích động hỏi: "Đội trưởng Tống, anh và phóng viên Khương đang hẹn hò? Từ lúc nào thế? Sao bọn tôi không biết?"
"Trừ cậu ra còn ai biết không?" Tống Nguyên Dã trông thấy anh, có chút kinh ngạc, hỏi lại, bỏ qua những câu hỏi vừa rồi.
Tỉnh Tây ĐInh sờ sờ gáy: "Chắc là không còn ai đâu."
Tống Nguyên Dã gật đầu, như nhớ ra chuyện gì, anh lại nói: "Cậu giúp tôi một việc."
Tỉnh Tây Đinh tò mò: "Chuyện gì?"
"Là..." Tống Nguyên Dã lười nhác cười nhìn Tỉnh Tây Đinh: "Chuyện của tôi và phóng viên Khương, cậu đừng kể với người khác. Cô ấy đang ngại, chưa muốn công khai."
Tỉnh Tây Đinh: "..."
Vậy ra đây là cảm giác khi được ăn cơm chó?
Tỉnh Tây Đinh: "Được rồi, dù có chuyện gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không nói cho người khác biết."
"Cảm ơn người anh em." Tống Nguyên Dã vỗ vỗ vai anh, "Có cơ hội tôi sẽ mời cậu bữa tối."
"Được, anh đã nói như vậy, hôm sau thất hứa tôi sẽ giết chết anh." Tỉnh Tây Đinh nói.
Tống Nguyên Dã làm động tác "ok", thong thả bước về phòng.
...
Đại Chu còn chưa kịp đi tới hỏi chuyện Tống Nguyên Dã, Tống Nguyên Dã đã đứng dậy đi vào phòng bếp.
Đại Chu đang tính đi theo, Tinh Tây Đinh lại thoáng trông thấy Khương Ninh đang từ trên tầng đi xuống. Không một lời giải thích, anh kéo Đại Chu vào phòng karaoke, tìm mọi người mới sáng sớm đã vào đấy hát hò.
Khương Ninh từ trên tầng đi xuống, thấy dưới phòng khách không có người. Đang cảm thấy kì lạ, cô lại nhìn thấy Tống Nguyên Dã từ trong bếp đi ra, trên tay là một cốc sữa đậu nành và bánh hấp.
Qua trận mưa tuyết đêm qua, trời hôm nay lại trong xanh. Mặt trời đã lên cao ngoài cửa sổ. Khương Ninh nhìn chàng trai cao ráo, đẹp trai đang đi về phía mình, ánh đèn rọi sau lưng, tim cô lại đập thình thịch.
"Lại đây ăn sáng đi." Tống Nguyên Dã đặt đồ ăn lên bàn rồi gọi cô.
Khương Ninh ngừng suy nghĩ, "ừm' một tiếng rồi ngồi xuống. Tống Nguyên Dã đưa sữa đậu và bánh qua, "Quán ăn sáng ở đây tương đối ít đồ. Lúc bọn anh tới thì đã gần hết rồi. Chỉ còn lại hai món này, em cứ ăn trước. Nếu không nó thì lát nữa anh mua thứ khác cho em."
Khương Ninh nhấp một ngụm sữa đậu nành, ngước mắt lên: "Thế này là đủ rồi."
"Được."
Khương Ninh ăn từng miếng nhỏ, Tống Nguyên Dã kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, chống cằm nhìn thẳng vào cô.
Không gian tĩnh mịch. Khương Ninh có chút ngượng, tìm đại một chủ đề: "Hôm qua em quên hỏi anh, sao Lục Phóng không tới dự tiệc?"
"Bạn gái cậu ta bị tai nạn xe, cậu ta đi chăm cô ấy."
"Tai nạn xe?" Cô ấy không sao chứ?" Khwong Ninh nhấp ngụm sữa đậu nành, hỏi: "Vậy khi nào anh ấy quay về?"
"Khương Ninh."
Tống Nguyên Dã đột nhiên gọi tên cô.
Khương Ninh quay đầu lại nhìn anh, cất cao giọng mà "ừm", khóe miệng dính chút sữa đậu nành. Đôi mắt Tống Nguyên Dã thâm trầm, yết hầu khẽ động, anh lấy ra một tờ giấy, lau đi vết sữa trên khóe môi. Bàn tay chạm vào đôi môi mềm, Tống Nguyên Dã không nhịn được mà xoa khóe môi cô vài cái.
Do phải luyện tập nhiều năm, bàn tay Tống Nguyên Dã có hơi thô ráp. Cảm nhận được hơi ấm trên môi, hơi thở Khương Ninh chậm lại, cô mất luôn khả năng suy nghĩ và phản ứng trong giây lát.
"Em cứ nhắc đến người con trai khác trước mặt anh, lại còn là người trước đây em hỏi anh để xin Wechat." Nói đến đây, Tống Nguyên Dã dừng lại, bàn tay đặt trên khóe môi Khương Ninh di chuyển xuống bờ vai gầy của cô, anh cúi xuống nhìn cô, cười nói: "Anh ghen đấy."
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Khương Ninh nhanh chóng giả bộ như không có chuuyện gì xảy ra, cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng, nhưng vành tai đỏ bừng lên đã phản bội lại cô.
Tống Nguyên Dã khẽ cười, tâm trạng rất vui.
"Lát nữa về em sẽ đi đâu?" Tống Nguyên Dã tựa vào lưng ghế phía sau, tay gõ gõ trên mặt bàn, hỏi cô: "Về nhà? Hay tới tòa soạn?"
"Em tới tòa soạn." Khương Ninh ăn không nổi nữa, cô cất sữa đậu nành vào trong túi.
Cô và Khâu Vũ phải nhanh chóng biên tập cho xong đoạn video, khoảng tuần sau sẽ được đăng lên.
Tống Nguyên Dã gật đầu: "Được, lát nữa anh đưa hai người về."
"Ừm."
Nhóm người trong phòng karaoke hát một lúc, sau đó ra ngoài thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Những người khác về nhà trước, Tống Nguyên Dã đưa Khâu Vũ và Khương Ninh đến tòa soạn.
Bước xuống xe, cả hai cùng đi vào tòa soạn.
Ánh mắt Tống Nguyên Dã vẫn không ngừng nhìn Khương Ninh, mãi cho đến khi cô đi khuất trong tòa soạn, anh mới lái xe rời đi.
Đoạn video truyền thông đươợc biên tập rất nhanh. Đến thứ 2, cô và Khâu Vũ cơ bản đã biên tập xong.
Cô đưa cho tổng biên tập xem lại, tổng biên lại đưa ra một số gợi ý chỉnh sửa. Sau khi sửa lại theo gợi ý, cô lại gửi video cho Cục trưởng Cục Cảnh sát xem. Sau vài lần xem xét, đoạn video truyền thông cuối cùng cũng được thông qua.
Đến cuối cùng, đoạn video truyền thông được đưa lên trang chủ của trang web của Cục Cảnh sát, thậm chí còn được đưa lên nhiều nền tảng truyền thông khác.
Nhưng mà, Khương Ninh không ngờ rằng đoạn video này trở nên nổi tiếng như thế, nó lại khiến cô phải lo lắng, nhưng đó là chuyện sau này.
Vốn dĩ Tống Nguyên Dã muốn tìm cơ hội đi hẹn hò với Khương Ninh. Nhưng Khương Ninh lại bận bịu với video truyền thông. Đến khi cô đã rảnh rỗi thì lại đến lượt Tống Nugyên Dã đi công tác.
Lúc ấy là vào buổi chiều. Khương Ninh vừa phỏng vấn từ bên ngoài về tòa soạn, cô nhận được cuộc gọi của Tống Nguyên Dã. Anh nói trong chuyến công tác sắp tới anh sẽ không thể liên lạc với cô, bảo cô không cần lo lắng.
Bởi vì quá vội, Tống Nguyên Dã vừa nói được mấy câu với Khương Ninh đã cúp máy.
Khương Ninh thậm chí còn không kịp nói với anh một từ "Cẩn thận". Cô nghĩ ngợi, soạn tin nhắn rồi gửi cho anh, nhưng anh cũng không trả lời.
Tống Nguyên Dã lần này đi rất lâu, đã một hai tuần cô không hề có tin tức gì của anh.
Mặc dù anh đã bảo cô không cần lo lắng.
Nhưng Khương Ninh vẫn không thể không lo lắng được.
Ngay cả buổi tối khi đi ăn cơm với Chu Vãn Dnạng, cô cũng có chút lơ đãng.
Chu Vãn Dạng thấy cô ngẩn người nhìn điện thoại, lo lắng hỏi: "Ninh Ninh, cậu sao thế? Có chuyện gì sao?"
Khương Ninh do dự một chút, rồi hỏi: "Dạng Dạng, nếu Từ Tuấn đi làm nhiệm vụ mà không liên lạc được thì cậu có lo lắng không?"
"Có một chút." Chu Vãn Dạng nói, "Nhưng tớ quen rồi."
Như cảm nhận được điều gì, Chu Vãn Dạng tò mò hỏi: "Sao cậu lại hỏi chuyện này? Chẳng lẽ..."
Mí mắt Khương Ninh khẽ giật, cô tưởng mình đã bị Chu Vãn Dạng nhìn thấu.
"Chẳng lẽ cậu cũng muốn tìm bạn trai là quân nhân?" Chu vãn Dạng hỏi nửa câu sau.
"Nhưng mà Ninh Ninh, dì nói rất đúng, cậu bây giờ cũng phải kiếm bạn trai đi. Tớ nhờ Từ Tuấn giới thiệu cho cậu một người nhé? Trong đội của anh ta có không ít người tài, có thể một trong số họ sẽ hợp với cậu." Chu Vãn Dạng nói.
Nhìn cô bạn quan tâm tới mình, Khương Ninh lại cảm thấy có chút áy náy.
Cô dường như đang giấu diếm Chu Vãn Dạn khá nhiều, cho dù là trước đây cô có tình cảm với Tống Nguyên Dã, hay là hiện tại cô đang hẹn hò với Tống Nguyên Dã.
Khương Ninh nghĩ một lúc, nhìn cô gái trước mặt vẫn đang nói không ngừng. Cuối cùng Khương Ninh vẫn thành thật: "Dạng Dạng, tớ nói cho cậu biết một chuyện."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Chu Vãn Dạng không nói nữa, nhìn cô hỏi: "Sao vậy? Cậu muốn nói gì?"
Khương Ninh hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng nói: "Thật ra... tớ đang hẹn hò với Tống Nguyên Dã."
Chu Vãn Dạng: "...."
"Vãi! Tớ có nghe nhầm không? Cậu và Tống Nguyên Dã?" Chu Vãn Dạng kích động đập vào bàn.
"Thật đó." Khương Ninh nhẹ nhàng nói, "Chỉ mới hơn nửa tháng. Nhưng mà bọn tớ chưa công khai."
"Tại sao không công khai?" Chu Vãn Dạng hỏi.
Khương Ninh thở dài, uống một ngụm nước, cúi đầu nhìn hoa văn trên bàn, nói: "Thật ra sau khi công khai, tớ sợ phải đối mặt với những phán xét của người khác. Anh ấy quá tốt."
"Sợ cái gì! Ninh Ninh! Cậu cũng rất tốt! Đừng đánh giá thấp bản thân mình! Có được bao nhiêu phóng viên dũng cảm và chính trực như cậu chứ?" Chu Vãn Dạng nói, "Người ta nói gì thì kệ người ta, dù sao cũng không quen biết! Cậu cứ coi mấy lời bình luận đó như chó sủa đi! Tống Nguyên Dã thích cậu, cho dù mấy bình luận đó như thế nào thì cậu ta cũng thích cậu, đúng chứ?"
"Hơn nữa, Tống Nguyên Dã đã bước 99 bước về phía cậu rồi. Ninh Ninh, tớ nghĩ cậu cũng nên chủ động tiến về phía cậu ta."
Nghe được bài so sánh của Chu Vãn Dạng, Khương Ninh không nhịn được mà bật cười. Chu Vãn Dạng không ngừng hỏi chi tiết, Khương Ninh kể lại một lượt sự tình từ đầu đến cuối cho cô nghe. Chu Vãn Dạng ngồi một bên nghe mà vẫn phải bật cười.
Trước khi rời đi, Chu Vãn Dạng nhìn Khương Ninh, nói: "Ninh Ninh, trong tình yêu cậu nên dũng cảm hơn một chút. Tin vào Tống Nguyên Dã, cũng như tin vào bản thân cậu."
Khương Ninh gật đầu.
Đêm đó cô đã suy nghĩ rất nhiều. Trong chuyện này cô luôn vô thức cảm thấy bản thân mình kém cỏi, nhưng đúng như Chu Vãn Dạng nói, Tống Nguyên Dã đã chủ độn tiến về phía cô rất nhiều, cô cũng nên bước thêm bước cuối cùng...
Nhìn vầng trăng treo cao ngoài cửa sổ, Khương Ninh đã đưa ra quyết định.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]