Vành tai Khương Ninh có chút đỏ lên, bất đắc dĩ nói: “Khâu Vũ, cô đừng chọc tôi nữa.”
“Được rồi, được rồi. Vào đi.” Khâu Vũ cười, cầm theo tài liệu rời đi.
Khương Ninh đi vào, nhìn đôi mắt đen láy của Tống Nguyên Dã, tim đập thình thịch, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
“Tới đưa sạc dự phòng cho cậu.” Tống Nguyên Dã lấy cục sạc trong túi ra đưa cho cô, “Xin lỗi, tôi có nói hôm sau sẽ trả lại cho cậu, nhưng tôi vừa đi nhận nhiệm vụ mất một tuần.”
“Không sao đâu, tôi cũng không cần dùng gấp.” Khương Ninh nhận lấy, cùng ngồi xuống sopha, tò mò hỏi: “Sao cậu biết tôi ở tòa soạn?”
“Đoán xem,” Tống Nguyên Dã cười nói, “Gần đây không phải cậu rất bận sao?”
Khương Ninh nghịch nghịch lọn tóc bên tai, ngượng ngùng cười: “Có một chút.”
Đúng lúc Khương Ninh tính hỏi cậu đã ăn chưa thì điện thoại Tống Nguyên Dã vang lên. Anh nhấc máy. Khương Ninh nhìn thấy vẻ mặt anh dần trở nên nghiêm túc, sau đó cúp điện thoại, đứng dậy nói: “Tôi có việc phải đi trước.”
“Được.” Khương Ninh nuốt xuống lời định nói, tiễn anh tới trước cửa tòa soạn.
“Cậu vào đi.” Tống Nguyên Dã lái xe tới ven đường, hạ cửa kính nói với Khương Ninh.
Nhìn góc nghiêng tuyệt đẹp của người con trai qua ánh sáng mờ ảo trong xe, Khương Ninh gật đầu đồng ý.
Tống Nguyên Dã lái xe rời đi. Khương Ninh đứng trước cửa tòa soạn, nhìn mãi cho đến khi xe anh biến mất, cô mới quay lại tòa soạn.
Tống Nguyên Dã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-tu/3355112/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.