Khương Ninh đến Bắc Kinh lúc 7:20 tối.
Theo đám người kéo vali ra khỏi sân bay, cô lập tức nhìn thấy Chu Trạch Sơ đang đợi ở lối ra.
Nhìn thấy cô đi ra, Chu Trạch Sơ đi tới, rất tự nhiên mà cầm lấy chiếc rương trong tay cô, cười nói: “Hoan nghênh trở lại Bắc Kinh.”
Khương Ninh chớp chớp mặt, cười: “Cảm ơn đã hoan nghênh.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới bãi đậu xe. Chu Trạch Sơ trước tiên cho vali của Khương Ninh vào cốp xe, sau đó thì lên xe bật điều hòa.
Gió lạnh thổi tới, Khương Ninh thoải mái điều chỉnh ghế về phía sau, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
“Lần này có còn quay về nữa không?” Chu Trạch Sơ lấy từ ghế sau ra một chai nước, mở ra đưa cho cô hỏi.
“Còn tùy tình hình, có lẽ khoảng một năm nữa em sẽ không quay về.” Khương Ninh nhận lấy uống một ngụm.
Chu Trạch Sơ gật đầu: “Được, đúng lúc căn nhà anh thuê cho em có thời hạn đúng một năm.”
“Cảm ơn anh.” Khương Ninh quay đầu nhìn anh.
“Em còn khách khí với anh?” Chu Trạch Sơ nhướng mày.
Khương Ninh cười nói: “Vậy em rút lại lời cảm ơn.”
Chu Trạch Sơ lười nhác cười nói: “Được.”
Xe chậm rãi đi ra khỏi bãi đậu xe. Khương Ninh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ màn đêm ngày càng dày. Đèn đường hai bên xếp thành một hàng.
Trở lại thành phố cô đã ở sáu năm, Khương Ninh chợt cảm thấy trong lòng vừa quen vừa lạ.
Năm tốt nghiệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-tu/3319913/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.