Khoảnh khắc hai chân cô chạm tới đất, Khương Ninh vẫn cảm thấy choáng váng.
Chu Vãn Dạng vây quanh cô, vừa khen ngợi vừa giúp cô tháo đai an toàn: “Ninh Bảo, cậu dũng cảm thật đó.”
“Lợi hại, tôi tâm phục khẩu phục.” Lâm Húc Xuyên cũn gkhông chút do dự mà khen ngợi.
Khương Ninh khổ sở nặn ra một nụ cười trên mặt, theo bản năng nhìn sang phía Tống Nguyên Dã.
Kỳ thật, điều cô mong chờ nhất là sự thừa nhận của cậu.
Nhưng khi cô nhìn sang, Tống Nguyên Dã vẫn đang nói chuyện với Lương Tụng Văn và Trầm Tích như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng không thèm nhìn cô lấy một lần.
Trong lòng Khương Ninh như rơi xuống vực, lạnh lẽo.
Cô chợt cảm thấy suy nghĩ và hành động của mình có chút trẻ con và buồn cười. Nhưng quả thực cô rất muộn thông qua việc này mà khiến cậu chú ý.
Đối với cậu mà nói, đây chỉ là một trò chơi bình thường. Dù Khương Ninh đã phải vượt qua nỗi sợ hãi như thế nào để có thể đứng vững được trên đó.
Vậy thì lý do gì mà cậu ấy phải chú ý tới cô đây? Lý do gì?
Cô cũng không phải là người của cậu.
Chu Vãn Dạng thấy sắc mặt cô đột nhiên không tốt, lo lắng hỏi: “Cậu sao thế? Sắc mặt cậu kém vậy?”
“Không có gì đâu, có lẽ là do vẫn chưa khỏi bệnh.” Khương Ninh dùng sức siết chặt ngón tay, kìm nén cảm xúc trong lòng, “Tớ muốn tìm chỗ nào đó ngồi một lúc.”
“Tớ đi với cậu.” Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-tu/3305375/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.