Khương Ninh và những người khác chơi điện tử một lúc thì đến giờ ăn tối, Từ Tuấn lại mời mọi người đi ăn.
Ăn xong, đi ra khỏi trung tâm thương mại, bên ngoài không biết từ lúc nào đã bắt đầu mưa nhẹ.
Không ai mang theo ô, đành quay lại trung tâm thương mại mua vài chiếc ô, đi về bến xe buýt.
Khương Ninh và Chu Vãn Dạng đi về nhà theo hai hướng khác nhau. Xe buýt mà mọi người đợi đều lần lượt đến, chỉ còn lại một mình Khương Ninh.
Trước khi lên xe, Chu Vãn Dạng dặn dò cô: “Khi nào về đến nhà nhớ báo cho tớ biết qua QQ nhé.”
Khương Ninh gật đầu.
Ba người đều đi rồi, Khương Ninh đứng đợi một mình. Có chút chán nản, cô nhìn màn đêm đen kịt trước mắt, những hạt mưa nhỏ ánh lên dưới ánh sáng của bóng đèn. Trong màn mưa, nhưng ngọn đèn nê-ông xa xa sáng lên mờ ảo.
Ở bến xe buýt người càng ngày càng ít. Khương Ninh ngồi trên ghế, gập mở chiếc ô.
Cô quyết định nếu đếm tới sáu mươi mà xe vẫn chưa tới thì cô sẽ bắt taxi về.
Đang im lặng đếm tới giây 45, Khương Ninh đột nhiên nghe thấy âm thanh thảm thiết của một chú chó con.
Cô theo tiếng động mà quay lại nhìn. Mưa mù mịt, cô không nhìn thấy chú chó nhỏ đâu.
Khương Ninh cho rằng mình nghe lầm, cô lại thu ánh mắt, tiếp tục đếm.
Vừa đếm được thêm hai lần, cô lại tiếp tục nghe thấy tiếng nức nở kia.
Khương Ninh lần này nín thở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-tu/2851177/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.