Hơn hai mươi năm gió tanh mưa máu cùng người khác đấu đá mưu đồ, Diệp Tương Bạch đã quen mỗi lần đi một nước cờ đều sẽ suy tính chu toàn, đề phòng vạn nhất.
Nhưng đối với vị Thất điện hạ này, hắn lại cảm thấy bày mưu tính kế lại thành ra dư thừa. Nàng tâm tư đều viết hết lên mặt, chỉ liếc mắt một cái là thấy được.
Hoàng đế ngồi một lát lại cảm thấy chỗ này không thích hợp nói chuyện, liền muốn rời đi. Diệp Tương Bạch thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: "Bệ hạ, thần có việc muốn bẩm."
"Ồ?" Nhìn nội điện xung quanh, Hoàng đế khẽ nhíu mày, "Ngươi muốn nói ở đây?"
"Không sao."
Hắn nói không sao, Hoàng đế liền trở lại vị trí ngồi bên cạnh bàn trà, cầm chén trà lên nhìn hắn, vẻ mặt lắng nghe.
Diệp Tương Bạch liền đem toàn bộ chuyện xảy ra hôm thọ yến Thái hậu tỉ mỉ, nghiêm túc bẩm báo qua một lần.
Triệu Trường Niệm buồn bã nằm sấp ở trên giường, lại nghe thấy phụ hoàng còn chưa đi, nhỏ giọng cùng Phụ Quốc Công trò chuyện, âm thanh trầm thấp nặng nề, thu hút sự chú ý của người khác.
"Sự việc lần này là thiếu sót của Hình bộ."
"Thọ lễ vốn không nên quá phô trương, nhưng vừa rồi là đại thọ của Thái hậu, cũng không đáng trách."
Lúc đầu thân thể vẫn còn khó chịu, vẫn còn chóng mặt, tức ngực nhưng nghe được đoạn đối thoại ngắt quãng này, Trường Niệm lại cười đến thỏa mãn, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Trong mộng Trường Niệm mơ thấy một tiểu viện tử đơn sơ. Trong viện có phụ hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thien-khuyet/957142/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.