Chương trước
Chương sau
Triệu Văn Hi bệnh đến đột ngột, từ Mộc vương phủ trở về thân thể run rẩy phát lạnh, chỉ nói là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi thật tốt, Lục Vân hầu hạ nàng nằm trên giường, Triệu Văn Hi như thấy quỷ lấy chăn che kín mặt, thân thể như trước run rẩy.

Lục Vân thấy thế có chút lo lắng, mới vừa hỏi thăm một câu “tiểu thư làm sao vậy”, Triệu Văn Hi liền cuống lên phát giận, quát Lục Vân đi ra ngoài, không có cho phép không được vào, đến lúc dùng bữa tối, Lục Vân cảm thấy không thích hợp, lớn gan đẩy cửa vào, chỉ thấy Triệu Văn Hi mơ mơ hồ hồ nói mớ, trán đầy mồ hôi, Lục Vân bị hù dạo, lập tức gọi Nguyên đại phu đến.

Triệu lão phu nhân biết được, lo lắng không ngừng, vội vội vàng vàng đi đến Liên Uyển, Triệu Văn Uyển cũng đi theo, ở bên an ủi tổ mẫu, lão phu nhân ngồi một bên, lo lắng hỏi “Văn Hi hiện tại là bị làm sao vậy? Nghe nha hoàn nói lúc quay về như là bị dọa.”

Triệu Văn Uyển bưng nước trà cho lão phu nhân, con ngươi liếc trên giường, hiện lên vài phần sâu thẳm, thậm chí sinh ra chán ghét và lạnh lùng mà ngày thường chưa từng có, đáy mắt phức tạp, nhưng lúc quay lại đáp lời lão phu nhân, con ngươi trong suốt “Tổ mẫu cũng đừng lo lắng, có lẽ là lúc ở đình bên hồ chơi chiếm hoa ký uống hơi nhiều rượu trái cây, muội muội nàng tửu lượng không tốt, gặp gió chắc bị phong hàn.”

Nguyên đại phu khám xong cũng không nói gì thêm, chỉ nói lão phu nhân yên tâm, không phải bệnh nặng, kê một chút thuốc an thần, Triệu Văn Uyển không muốn tổ mẫu thân thể chịu đựng giày vò chờ Triệu Văn Hi, liền chủ động nói chính mình sẽ chăm sóc Triệu Văn Hi thật tốt, để Dương ma ma dìu tổ mẫu về nghỉ ngơi trước, một phần là vì nếu lão phu nhân bị bệnh, hôn sự của đại ca nhất định bị trì hoãn, huống hồ chủ yếu nhất vẫn là không nỡ để tổ mẫu tuổi đã cao lại khiến nàng sinh bệnh.

Trên giường Triệu Văn Hi như cũ ý thức mơ hồ nói mớ, gián đoạn, lão phu nhân cũng nghe không rõ nói cái gì, lắc đầu nghe theo Triệu Văn Uyển khuyên bảo đi trở về, đúng vậy, gần đây thân thể bắt đầu không tốt, thường hay khó chịu, nếu như lại bị bệnh, thật sự sợ bản thân không dậy nổi rồi, còn muốn nhìn cháu trai cháu gái lập gia đình, ôm chắt.

Triệu lão phu nhân vừa đi, sắc mặt Triệu Văn Uyển liền trầm xuống, lạnh lùng, ngồi bên cạnh Triệu Văn Hi, bọn nha hoàn yên lặng chờ, nàng giơ tay lên nắm góc chăn, hơi dịch lên trên, khóe môi nhếch lên lạnh lùng, người khác nghe không hiểu nàng ta nói cái gì, Triệu Văn Uyển ngược lại rõ ràng, mở miệng một tiếng một tiếng đừng tới đây, chân chân thật thật quanh quẩn bên tai!

Không muốn ai tới?

Nếu như là trước đây, Triệu Văn Uyển có lẽ sẽ không hiểu, cũng không quá hứng thú quan tâm, nhưng giờ khắc này tâm như gương sáng, trong kịch bản không nhắc đến một chữ đến nhân vật Mộc Lan Yên cũng không phải không có căn cứ, mà là trong thế giới kịch bản, người nọ đã sớm chết, thậm chí ngay cả sự tồn tại cũng bị xóa bỏ, một đời thù hận không chỗ kể ra.

Triệu Văn Hi a Triệu Văn Hi, nàng thật đúng là xem thường nàng ta, Triệu Văn Uyển nhìn nhìn, híp mắt, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nhìn mặt Triệu Văn Hi vì sợ hãi mà có chút vặn vẹo, môi mọng khẽ mở, mỗi một câu một chữ nghe đặc biết chân thành “Muội muội nhanh chóng khỏe lại a!!”

Nhưng thật ra có thể lời Triệu Văn Uyển nói hiệu nghiệm, Triệu Văn Hi sốt một đêm liền giảm, vừa tỉnh lại liền gọi Lục Vân nhỏ giọng phân phó bên tai gì đó, còn sai Lục Vân lấy một chút đồ vật giá trị và ngân lượng từ hộp trang sức của mình, Lục Vân nghe xong gật đầu đi ra ngoài, khoảng một ngày cũng không thấy về Quốc Công phủ.

Ngày hôm sau, Triệu Văn Uyển mang canh gà đến thăm Triệu Văn Hi, sắc mặt Triệu Văn Hi tái nhợt dựa vào gối mềm, không nói một lời không biết là đang suy nghĩ gì.

“Hôm nay muội muội có cảm thấy khá hơn chút nào không?”

Triệu Văn Hi miễn cưỡng mỉm cười “Tốt hơn nhiều rồi ạ!”

Triệu Văn Uyển cười cười “Quận chúa sáng nay cũng đến, lúc đấy muội muội còn đang ngủ, nàng nhìn qua muội sau đó liền trở về!”

Triệu Văn Hi trố mắt, môi run run, mấp máy hai cái dĩ nhiên không nói nên lời, Triệu Văn Uyển tiếp tục nói “Được rồi, muội muội, ngày giỗ của Mộc lão gia là vào ngày mấy tháng mấy vậy?”

“Tỷ tỷ hỏi cái đấy làm gì?" Triệu Văn Hi kinh ngạc thốt ra.

“Là tổ mấu vẫn nói Mộc lão gia nuôi lớn muội, công nuôi dưỡng hơn công sinh thành, muốn vào ngày giỗ của Mục lão gia mời đạo sĩ đến làm pháp sự, chỉ là sợ nhắc lại chuyện xưa khiến muội muội đau lòng nên cũng chưa hỏi đến, nhưng bởi vì việc này tổ mẫu giao cho tỷ xử lý, vẫn là muốn hỏi rõ ràng một chút trước.”

Triệu Văn Hi thở phảo nhẹ nhõm, nói ngày, nhưng câu nói kế tiếp của Triệu Văn Uyển khiến tim Triệu Văn Hi suýt nữa nhảy lên cổ họng rồi “Tỷ tỷ đã sai người đi tổ trạch Mục lão gia, mời họ hàng thân thích Mộc gia đến cúng bái hành lễ, muội muội có thể gặp lại một chút người quen.”

Triệu Văn Hi bỗng nhiên cả kinh.

“Làm sao vậy, muội muội là không hài lòng tỷ sắp xếp như vậy sao?”

Tay Triệu Văn Hi dưới ống tay áo nắm chặt “Không có, tỷ tỷ nghĩ rất chu đáo, muội muội không có gì không hài lòng, làm phiền tỷ tỷ.”

Triệu Văn Uyển cười cười đang muốn đứng dậy rời đi, Lục Vân tiến vào bẩm báo Tứ phu nhân đến thăm tiểu thư, Triệu Văn Hi giọng nói phập phồng, rõ ràng có chút lo lắng “Tí nữa muội sẽ cho Lục Vân mang thứ tỷ tỷ muốn mang qua, tránh tỷ tỷ không nhớ.”

“Vậy được, muội muội nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Triệu Văn Uyển chạm mặt Lãnh thị, Lãnh thị nhìn thấy Triệu Văn Uyển lại dặn dò nàng chú ý sức khỏe đừng vì hôn sự của đại ca mà mệt mỏi, Triệu Văn Uyển tự nhiên gật đầu đáp ứng mới rời đi gian nhà.

Triệu Văn Hi kỳ thật đối với Lãnh thị cũng không thích, bởi vì…trong phủ này ai cũng nhìn ra được tứ phu nhân rất chiếu cố Triệu Văn Uyển, đó là người bên phía Triệu Văn Uyển, chính mình cũng chỉ có một thân một mình mà thôi, chẳng qua Triệu Văn Hi cũng không muốn trở mặt với Lãnh thị, hiện tại trong phủ Lãnh thị quản gia, về sau nhiều ít cũng phải tiếp xúc.

“Tứ thẩm, ngài bận rộn nhiều việc như vậy còn bớt chút thời gian đến thăm Văn Hi, làm cho Văn Hi thật ngại,” Nàng mang theo nụ cười yêu kiều nói một câu khách sáo.

Lãnh thị cũng nhàn nhạt cười “Ngươi ở trong phủ liền một người, làm thẩm thẩm tự nhiên phải chăm sóc nhiều hơn chút rồi.”

Triệu Văn Hi đáy lòng cười lạnh, rõ ràng là yêu thương Triệu Văn Uyển “Văn Hi tại đây cám ơn thẩm.”

Ánh mắt Lãnh thị sáng ngời, để cho nha hoàn dư thừa ra ngoài, khóe miệng nhếch lên như có như không “Thẩm có mấy lời muốn nói với Văn Hi một chút.” Nàng lôi kéo tay Triệu Văn Hi, thân mật nói.

Triệu Văn Hi cau mày, có chút khó hiểu, lẳng lặng nhìn người bên cạnh.

“Năm năm trước, thẩm từng ở Du Châu cùng tứ thúc ngươi cùng nhau gặp một thương gia họ Mục nói chuyện làm ăn, nữ nhi nhà kia ngày thường nhu thuận động lòng người, thẩm rất thích, quan sát rất lâu, ấn tượng sâu đậm. Ah, phủ đệ giống như ở trong ngõ hẻm thành nam.”

Mộc gia thành nam Du Châu…

Con ngươi Triệu Văn Hi trong nháy mắt mở lớn, dung mạo Mộc quận chúa và Mộc Lan Yên giống nhau như đúc đã để cho nàng sợ hết hồn hết vía, lời Lãnh thị mới vừa rồi giống như bàn tay ma quỷ đem nàng kéo xuống vực sâu không đáy, sắc mặt thay đổi, trắng bệch đến xấu xí.

“Đừng sợ, thẩm nếu muốn nói cũng đã sớm nói, còn có thể chờ đến bây giờ sao?” Nàng bỗng nhiên đứng lên, lấy thái độ lãnh ngạo trên cao nhìn xuống Triệu Văn Hi.

Triệu Văn Hi đè nén hoảng sợ trong lòng “Thẩm muốn thế nào?”

Nàng không trả lời vấn đề này, ngược lại kêu Bích Dung tiến đến, Bích Dung đem đồ vật trong hộp đựng thức ăn lấy ra, từ bên trong lấy ra cũng không phải đồ ăn, mà là cây trâm trang sức các cô nương hay dùng, Triệu Văn Hi nhìn quen mắt, nhìn chăm chú, chính là những thứ nàng sai Lục Vân đem đi đổi.

Từ Mộc vương phủ trở về, Triệu Văn Hi sốt cao tâm thần không yên, sau khi tỉnh lại sai Lục Vân mang đồ trang sức đi đổi, dựa vào chỗ bạc đổi được thuê người đi đến ngôi miếu đổ nát ngày ấy nàng bỏ lại Mộc Lan Yên kiểm tra một phen, nhìn xem có thể tìm ra manh mối gì không.

Triệu Văn Hi có một loại trực giác mãnh liệt, Mộc quận chúa chính là Mộc Lan Yên! Chỉ là nàng có chút không hiểu, vì sao Mộc Lan Yên lại có thể thành nữ nhi Mộc vương gia, hoặc có thể nàng đa nghi, nhưng trên đời này làm sao có thể có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.

Cộng thêm vừa rồi Triệu Văn Uyển muốn xử lý ngày giỗ của Mộc lão gia, tất cả mọi chuyện giống như muốn đem nàng bức đến ranh giới hỏng mất, Lãnh thị nàng ta thì ra cái gì cũng biết, biết nàng không phải Mộc Lan Yên, biết nàng là giả, lúc này ngay cả chuyện nàng mang trang sức đi đổi đều lấy ra, rốt cuộc là nàng ta muốn làm gì…

Triệu Văn Hi không còn cách nào khác bình tĩnh.

“Ngươi cũng biết, Triệu Văn Uyển nuôi không ít tai mắt, những thứ mờ ám này của ngươi có thể giấu được nàng ta sao?” Lãnh thị lúc này chỉ có dõng dạc mở miệng “Ngươi hôm nay mang đồ đi đổi thật sự là quá ngu xuẩn, không phải là để cho người ta tìm hiểu cầm được nhược điểm sao?”

Liên tiếp hai câu hỏi khiến Triệu Văn Hi có chút bối rối, ngụ ý trong lời nói người trước mắt giống như….

“Thẩm đã giúp ngươi xử lý thỏa đáng, tiêu hủy ghi chép ở hiệu cầm đồ, nếu về sau ngươi cần người có thể đến tìm thẩm.”

Triệu Văn Hi kinh ngạc không thôi, bất quá không giống như vừa rồi hoảng sợ, thanh âm đè nặng hỏi “Thẩm vì sao phải giúp ta? Ngài…cùng Triệu Văn Uyển tình cảm không phải luôn luôn tốt sao.”

Lãnh thị nghe xong như cảm thấy chê cười, thật thấp giếu cợt “Triệu Văn Uyển…ôi, Thẩm có thể giúp ngươi thành Lục vương phi, còn sẽ giúp ngươi xử lý sự tình Mộc gia…”

Nàng một tiếng này nụ cười trào phúng đã chứng minh suy đoán của Triệu Văn Hi, Lãnh thị kỳ thực cũng không phải thật tâm đối tốt với Triệu Văn Uyển, thậm chí trong mắt lộ ra toàn là oán hận.

“Những thứ này đều là thành ý của thẩm cho ngươi, chúng ta hợp tác vui vẻ.”

“Vì sao?”

Lãnh thị lộ ra nụ cười cao thâm “Chỉ có Triệu Văn Uyển không dễ chịu, ta mới có thể sống thoải mái.” Tay phải nàng bỗng che một cánh tay khác, vết sẹo dữ tợn này mỗi lần nhìn thấy Triệu Văn Uyển đều mơ hồ đau, đau tới cốt tủy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.