Chương trước
Chương sau
Sắc xuân biến mất, bóng nghiêng lan tràn.

Triệu Văn Uyển mang theo canh hạch đào đã nấu tốt thong thả đi đến Minh Nhứ Uyển cho lão phu nhân an thần dưỡng thân, vì gần đây nghe thấy bên hàng xóm có động tĩnh không nhỏ, khi ngẫu nhiên ra phủ cũng có thể nhìn thấy xe ngựa chở ngói lưu ly, Triệu Văn Uyển không rõ nguyên do liền hỏi Tuyết Nhạn, mới biết phủ đệ bên cạnh vẫn luôn để trống có chủ nhân mới vào ở, đoán là đang chuẩn bị, nói cách khác, không chừng may mắn sẽ có thể gặp được hàng xóm mới.

Trong Minh Nhứ Uyển, Triệu Văn Hi hiển nhiên là người thứ nhất đến, hôm qua không ngủ ngon, đáy mắt che vài phần mệt mỏi. Nàng đi bái phỏng Việt quý phi, phát giác Việt quý phi đối với hôn sự Triệu Văn Uyển và Lục vương gia có chút buông lơi, bề ngoài tự nhiên không thể ngăn cản, trong lòng khó tránh khỏi ngột ngạt, thức trắng đêm, liền dậy thật sớm đến Minh Nhứ Uyển bồi lão phu nhân.

Triệu Văn Hi mặc một bộ xuân sam hoa hạnh cực kỳ thanh nhã, đứng ở bên giường nhỏ bóp vai cho lão phu nhân “Đã nhiều ngày bên ngoài ồn ào, tổ mẫu nhất định là nghỉ ngơi không tốt đi?”

Triệu lão phu nhân thoải mái híp mắt “Lão bà tử không ngại, phủ đệ kia để trống đã lâu, chủ nhân tránh không được phải tu sửa lần nữa, nửa tháng trước quản gia bên đó đã đưa bái thiếp, thông báo một tiếng, cũng coi như lễ chu toàn, nhịn một chút liền xong.”

Triệu Văn Hi nhìn là không vui, hờn dỗi nói “Cháu gái là đau lòng tổ mẫu.”

“Ngươi có tâm, tổ mẫu đều nhìn thấy.” Lão phu nhân mở mắt kéo Triệu Văn Hi đến ngồi trước mặt, cháu gái này của nàng tâm tư tinh tế.

Triệu Văn Hi mím môi làm như thẹn thùng mở miệng “Tổ mẫu, gần đây Trưởng Công Chúa có từng nhắc tới Uyển tỷ tỷ?”

Triệu lão phu nhân nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn, hơi có vẻ không hiểu, Triệu Văn Hi bộ dạng không bỏ lại mở miệng “Văn Hi lúc mới vào Quốc Công phủ vẫn là luôn đi theo Uyển tỷ tỷ, Văn Hi lại không quen nhiều người, chỉ sợ rời xa tỷ tỷ. Haizz, nếu là về sau có thể cùng tỷ tỷ một chỗ thì tốt biết bao, nhưng Văn Hi bản thân tự biết mình ích kỷ, cháu gái ngày ấy nhìn Trưởng Công chúa rất thích tỷ tỷ, tỷ qua đó chắc là không lo bị ủy khuất. Thế tử Bình Nam Vương kia cháu gái cũng gặp qua, dáng vẻ đường hoàng, đứng chung với tỷ tỷ quả là xứng đôi.”

Triệu lão phu nhân tươi cười chợt tắt, nghĩ chắc là cháu gái không biết tính cách Trưởng Công chúa và thế tử Bình Nam Vương, cũng không chỉ trích giống như với Lâm phu nhân, lựa nói “Tỷ muội hai người tình cảm tốt, tổ mẫu rất là vui mừng. Uyển tỷ tỷ ngươi đã có người định, nhất định sẽ không để nàng gả xa, lão bà tử cũng luyến tiếc.” lão phu nhân nhìn Triệu Văn Hi “Ngươi cũng không muốn bồi bên lão bà tử.”

Lão phu nhân không khỏi nghĩ đến cái gì, nhìn con ngươi Triệu Văn Hi đột nhiên tối sầm, thử thăm dò mở miệng “Hi nha đầu là có người thích, liền hai bà cháu chúng ta đều không ngại nói cho tổ mẫu, tổ mẫu thấy ngươi gần đây hay vào cung làm bạn với Việt quý phi là vừa ý Lục vương gia sao?”

Triệu Văn Hi nghe vậy lập tức thẹn thùng cúi đầu, con ngươi như nước đầy tình cảm “Tổ mẫu..”

Lão phu nhân thấy nàng bộ dáng thừa nhận cười yếu ớt, con ngươi không khỏi dần sáng tỏ, thật sự thở dài buồn bã, nhíu mày, nổi lên tâm tư khó xử.

“Tổ mẫu, Văn Hi…”

Triệu Văn Hi định cầu tổ mẫu giúp thành toàn tâm ý mình, vừa mở miệng định lưu loát nói ngắn gọn, vừa lúc Dương ma ma nhìn thấy Triệu Văn Uyển và nha hoàn vén rèm vào, lập tức hô một câu, Đại tiểu thư ngài đã đến.”

Triệu Văn Uyển kỳ thật sớm đã đến, chỉ là đến đây vừa lúc nghe thấy Triệu Văn Hi hỏi “Trưởng Công chúa” sau đó lại nghe nàng một hồi viện cớ, Triệu Văn Uyển chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nàng làm vậy là muốn ám chỉ gì với tổ mẫu? Có lẽ trong lòng cũng hơi ghen ghét liền trực tiếp đi vào cắt đứt đề tài.

“Tổ mẫu, đêm qua ngủ có ngon không ạ?” Con ngươi nàng vừa nâng, ánh mắt rực rỡ liếc trên mặt tvhiu “Muội muội cũng ở trong này.”

“vâng, tỷ tỷ.” Nàng hơi có vẻ co quắp nói một câu, giọng cũng cưỡng chế một tia không vui.

“Uyển nha đầu, mau đến ngồi bên cạnh tổ mẫu.”

“Tổ mẫu, Văn Uyển hôm nay mang đồ ngon đến cho ngài, là cháu gái tự mình làm canh hạnh đào, thêm chút đồ có tác dụng an thần” Nói xong sai Bảo Thiền đem bát sứ trắng bưng ra “Muội muội cũng dùng một chút đi, nhìn khí sắc sao lại kém như vậy.”

“Gần đây bên cạnh sửa nhà, ngủ trưa thường không ngủ được.”

Triệu Văn Uyển thản nhiên “nga” một tiếng, Triệu Văn Hi tựa hồ không muốn cho Triệu Văn Uyển ở trước lão phu nhân biểu hiện nhiều, chen vào nói “Đúng rồi, Văn Hi đến kinh thành không lâu, không biết vì sao phủ đệ bên cạnh lại bỏ hoang lâu như vậy.”

Triệu lão phu nhân cười cười “Đừng nói Hi nha đầu ngươi mới đến không biết, mà ngay cả Uyển nha đầu cũng không biết đâu, khi đó các ngươi đều chưa sinh ra, thời gian qua lâu như vậy.”

Triệu Văn Hi tò mò dò hỏi “Tổ mẫu ngài mau nói đi.”

Triệu lão phu nhân liên tục nói hai câu tốt liền kiên nhẫn nói “Đó là phủ đệ Xuyên vương.”

“Xuyên Vương?”

Triệu Văn Uyển ban đầu cũng không biết, vẫn là tò mò tòa phủ đệ bên cạnh Quốc Công phủ vì sao lại bỏ hoang, cửa lớn sơn đỏ khí thế lại dán niêm phong, giống như vĩnh viễn không có người ở, sau lại nghe đại ca nói mới biết.

Năm đầu Triệu Khanh, Thánh thượng còn chưa đến hai mươi tuổi, sau khi tiên đế băng hà tiếp nhận giang sơn, triều chính từng một lần thanh trừ loạn đảng, mấy vị Vương gia bất mãn tân đế đăng cơ phát động tạo phản, sáu vị vương gia xưng vương ở Giang Nam, địa vị ngang nhau, Đại Lương từng nhất thống tứ phương bởi vì cuộc nổi loạn kia rước lấy địch xâm lấn, ngoại tộc biên cương ngo ngoe rục rịch, thật sự là loạn trong giặc ngoài, khi đó Hoàng Thượng tự nhiên là không như hiện tại, tuy có tam trị quốc lại không có khả năng bình định giang sơn, tiên đế giống như đoán trước, viết một phong mật chiếu đưa cho Mộc Vương gia luôn luôn không quản triều chính quay về.

Tại lúc vô cùng nguy nan, Mộc Vương gia chịu di chiếu tiên đế giao phó, tiếp nhận triều đình lung tung rối loạn như thế, tự mình xuất chinh Giang Nam bình định phản loạn, sau đó lại cùng Phương lão tướng quân hội hợp cùng nhau đánh đuổi quân xâm lược, cục diện chính trị năm thứ hai mới tính ổn định, Hoàng Thượng vô cùng cảm kích, ban đất phong vương cho Mộc Vương gia, Mộc vương trực tiếp từ chối, chỉ nói mình không vào từ đường hoàng thất, dùng cái gì nhận phong, hoàn trả binh phù, kiên quyết dứt khoát rời khỏi triều đình, tiếp tục nhàn vân dã hạc, mặc dù rời khỏi kinh thành, ở Đại Lương uy vọng cũng cực cao, lời nói rất trọng lượng,  dù hiện tại nhắc đến, dân chúng cũng là tâm tôn kính không dám thất lễ.

Triệu Văn Uyển không hiểu vì sao Mộc Vương gia sẽ nói mình không vào từ đường hoàng thất liền hỏi đại ca.

Triệu Nguyên Lễ đối với vị Mộc Vương gia tràn đầy kính trọng khâm phục, trước phải nói đến chuyện Cao Tông Hoàng đế phong lưu, Mộc Vương gia ở trước khi Hoàng Thượng đăng cơ kỳ thật cũng không có phong hào tước vị, hắn là con riêng của Cao Tông Hoàng đế, hoàng đệ tiên đế, hoàng thúc Hoàng thượng, phải nói tiếp Mộc Vương gia và Hoàng Thượng tuổi không chênh lệch bao nhiêu, gan dạ sáng suốt quyết đoán nhân tài khó gặp, sau khi ổn định triều chính Mộc Vương gia tuy không nhận phong vương, Hoàng thượng vẫn kiên trì, lúc tiên đế còn sống cũng đã có tâm tư phong vương cho ngài ấy, trong triều nhiều đại thần lên án thân phận Mộc Vương gia, nhưng hôm nay lại không có người dám xen vào, nhắc đến đều phải tôn kính hô một tiếng “Mộc Vương gia.”

Anh hùng như vậy quả thật đáng để mọi người tôn kính, Triệu Văn Uyển không khỏi cảm khái, cũng không biết lúc còn sống có thể chiêm ngưỡng phong thái Mộc Vương gia hay không.

Mà phủ đệ bên cạnh đúng là phủ đệ Xuyên Vương năm đó, liền vẫn bỏ, không hiểu Hoàng thượng gần đây nghĩ thế nào mà lại sửa tu phủ đệ, ban cho ai?

“Vậy tổ mẫu cũng biết hàng xóm mới nhà ta là ai sao.” Triệu Văn Hi lại tò mò hỏi một câu.

“Là Mộc Vương gia.” Triệu Đại lão gia bỗng tiến vào giải đáp nghi vấn, phía sau đi theo Triệu Nguyên Lễ vẫn chưa thay triều phục, hai người vừa tiến vào, Triệu Văn Uyển, Triệu Văn Hi cùng đứng dậy tạm thời rời đi, sợ bọn họ có chuyện riêng cần nói, Triệu Đại lão gia trực tiếp khoát tay làm hai người ở lại, ngồi một bên.

Lão phu nhân hiển nhiên có chút khiếp sợ “Mộc Vương gia thật sự quay về kinh thành?”

Triệu Hoành Thịnh cung kính trả lời “Nhi tử cũng là hôm nay mới biết được, Mộc vương gia tự mình hướng Hoàng Thượng xin phủ đệ. Cũng không nghĩ tới chúng ta có thể làm hàng xóm với Mộc Vương gia, thật là chuyện may mắn a.;’

Triệu Nguyên Lễ cũng hưng phấn.

Mấy người nói một chút, Triệu Hoành Thịnh mới để vài tiểu bối ra ngoài, gần lúc ra cửa, giống như nghe được Đại lão gia đề cập đến Vĩnh Bình Công chúa, Triệu Văn Uyển thính tai, hướng trong phòng nhìn lại, tầm mắt rơi trên người Triệu Nguyên Lễ, tươi cười sâu vài phần, nhẹ nhàng nháy mắt, lặng lẽ nói “Phụ thân có lẽ đang nói đến hôn sự đại ca nha!”

Triệu Nguyên Lễ con ngươi từ trước đến nay không gợn sóng nổi lên vài phần dao động, nhẹ nhàng ho một tiếng vòng vo đề tài  “Uyển Uyển còn nhớ chủ nhân mai viên lần trước không, muội còn hỏi qua ta.”

“Muội nhớ rõ…Muội còn gặp nữ nhi của chủ nhân mai viên kia, khí chất tao nhã, có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành..” Triệu Văn Uyển thoáng một chút, lập tức sâu xa nhìn đại ca “Chẳng có lẽ…”

Triệu Nguyên Lễ ngầm hiểu ý gật gật đầu, khẳng định ý tưởng Triệu Văn Uyển “Vị Mộc tiểu thư đúng là nữ nhi Mộc Vương gia.”

Triệu Văn Uyển kinh ngạc, khi nói chuyện vẻ giật mình còn chưa tan, hóa ra thân phận vị Mộc Lan Yên lại cao quý như vậy, nếu luận về bối phận chính là bác Cố Cảnh Hành và Vĩnh Bình.

Trong lòng không khỏi càng thêm bội phục, Mộc tiểu thư thân phận như vậy cũng không khoe khoang, ngược lại khiêm tốn có lễ, đối đãi mọi người chân thành, không khỏi nhớ đến ngày ấy gặp mặt, nữ tử bình tĩnh ung dung tươi cười thanh nhã.

Triệu Văn Hi theo sau hai huynh muội lẳng lặng nghe, cũng là giật mình không thôi, vừa rồi tất nhiên là nghe tổ mẫu nói vị Mộc Vương gia chiến công vĩ đại, vị nữ nhi này nhất định là hòn ngọc quý trên tay Mộc Vương gia, nghĩ như vậy liền bật thốt lên hỏi “Tỷ tỷ khi nào thì thấy vị quận chú này?”

“Muội muội ngày ấy tiến cung bồi Việt quý phi, không ở phủ.” Triệu Văn Uyển thản nhiên trả lời một câu.

Triệu Văn Hi vẻ mặt hiện sự thất vọng, cảm thấy đáng tiếc, nếu ngày đó nàng có nhà thật tốt, nàng hiện tại mặc dù ở trong vòng tiểu thư thế gia có chút tiếng tăm, so với Triệu Văn Uyển còn kém xa, là thời điểm cần tiếp xúc với quý nữ quyền quý, nếu có thể quen thân với vị nữ nhi Mộc Vương gia, thanh danh gần đây sẽ càng nổi, thứ hai về sau có thể dùng đến, âm thầm quyết định chờ nàng đến Quốc Công phủ tuyệt đối không thể bỏ qua.

Ánh mắt khẽ nâng, nhìn Triệu Văn Uyển, vốn là nghĩ ngồi nhìn hổ đấu, nhìn Diệp thị cùng Từ thị đối phó Triệu Văn Uyển, không nghĩ tới hai người cùng nhau rơi xuống kết cục thê thảm, quá mức vô dụng, nếu đổi là nàng…Không biết là nghĩ đến cái gì, ánh mắt che ánh sáng lạnh, phải bồi Triệu lão phu nhân lôi kéo nói chuyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.