Chương trước
Chương sau
Gần đến nửa tháng, Triệu Văn Uyển ngoài việc một lòng điều tra việc đại ca năm đó trúng độc, cũng thật sự đau lòng Triệu Nguyên Lễ đọc sách đến mất ăn mất ngủ, không muốn hắn vì kì thi mùa xuân mà hao tổn thân mình, nhưng Triệu Nguyên Lễ cũng không chịu, nói là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, hắn càng cần cố gắng mới đúng.

Kỳ thật trong lòng Triệu Văn Uyển biết đại ca là vì chính mình, vì Vĩnh Bình, còn có phụ thân mong đợi mới như vậy. Khuyên mấy ngày không được, cũng đành hết cách, cốc ý dặn Bách Linh làm nhiều món ăn từ quả hạch đào sai người mỗi ngày đưa đến Thanh Phong Cư.

Hôm nay Triệu Văn Uyển không có việc gì làm liền nghĩ dẫn Bảo Thiền cùng đi xem đại ca, Triệu Trung canh ở cửa thấy Đại tiểu thư ngược lại run rẩy, có chút bộ dáng khóc không ra nước mắt. Bảo Thiền đi sau tò mò trừng mắt nhìn, vươn ngón tay chọc chọc hai má mập mập của Triệu Trung “Nha, Triệu Trung đại ca giống như càng rộng.”

Triệu Trung nhất thời sắc mặt suy sụp, bẹp miệng bộ dáng ủy khuất. Khoan..đây là hình dung người sao!

“Quả thật giống như có chút béo rồi đó!” Triệu Văn Uyển cười bổ một đao.

Triệu Trung có khổ mà khó nói, trong lòng nảy lên cảm giác bi thương khó nói, lại cứ tiếp tục như vậy thì làm sao có thể tìm được thê tử, nâng mặt lớn ưu thương.

Triệu Văn Uyển cười ha ha, lập tức liền bước vào thư phòng Triệu Nguyên Lễ. Triệu Nguyên Lễ đang cầm một quyển binh pháp Tôn Tử chăm chú nghiên cứu, thường thường còn cầm bút lông ghi chú giải  trên sách, một hồi lâu mới phát hiện bên người có người, ngẩng đầu nhìn lên phát hiện là Uyển Uyển khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ, mà khi ánh mắt hắn vừa chuyển, dừng trên người Bảo Thiền phía sau Triệu Văn Uyển, tươi cười nhất thời cứng lại một chút, trên tay ẩn ẩn run lên, cuối cùng thản nhiên hô một câu “Uyển Uyển.”

Triệu Văn Uyển cười cười có vẻ thâm ý, con ngươi long lanh nhìn chằm chằm Triệu Nguyên Lễ “Đại ca hiện tại thật đúng là không để ý chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền. Đọc sách quan trọng cũng đừng quên ăn no mới đúng, cũng không thể vì không muốn ăn liền cho Triệu Trung, nhìn hắn xem đều ăn thành bộ dạng gì, đại ca nhẫn tâm sao.”

Bộ dáng xụ mặt nghiêm trang nói thẳng lý do làm Triệu Nguyên Lễ chột dạ không thôi, Triệu Trung bên ngoài coi trừng dùm thật là nước mắt vui mừng, Đại tiểu thư thật sự là hỏa nhãn kim tinh! Hắn có phải hay không về sau sẽ không cần lại ăn!

Nói xong, Triệu Văn Uyển liền khoát tay để Bảo Thiền bày đồ ăn tinh xảo trong hộp lên bàn, một mâm thịt thỏ hầm quả hạch đào, màu trắng ngọc, thịt trắng ngon, da trong suốt, nhìn vô cùng mê người, cuối cùng bưng ra chính là bát hình hoa mai đựng cháo nấu với quả hạch đào “Bát cháo này là chính muội tự mình nấu, đại ca cũng không thể cô phụ tấm lòng của muội, tất cả đều phải ăn hết mới được.”

Triệu Văn Uyển cuối cùng tựa hồ không chút để ý bồi thêm một câu, bộ dáng cười hì hì “Ca không nên đọc sách ảnh hưởng thân thể, làm muội muội không thể giúp, chỉ có thể ở phương diện ăn uống giúp đại ca, trước khi đến kì thi mùa xuân muội đều sẽ sai Bách Linh làm thức ăn từ quả óc chó.”

Ánh mắt Triệu Nguyên Lễ liếc qua đồ ăn, không tiếng động hít một hơi, lại nhìn trộm Uyển Uyển thần sắc thản nhiên, cuối cùng bại trận “Quên đi, đại ca đáp ứng muội, qua giờ thân sẽ không lại ở thư phòng, đừng sai Bách Linh làm đồ ăn đưa tới nữa.”

Sắc mặt Triệu Văn Uyển lạnh nhạt cuối cùng vừa lòng cười cười, để lại một chén cháo, phân phó Bảo Thiền “Câm cho Triệu Trung ăn lần cuối đi.”

Triệu Trung luôn luôn ở bên ngoài dựng lỗ tai nghe, nghe xong nghẹn khuất thiếu chút nữa té xỉu!

“Uyển Uyển gần đây đều vội vàng làm gì?” Triệu Nguyên Lễ vòng vo đề tài, gần đây chính mình cũng bận, đối với Triệu Văn Uyển cũng liền không chiếu cố nhiều, cũng vẫn là quan tâm.

Triệu Văn Uyển ngón tay đang sờ sách xếp trên giá sách, chỉ cảm thấy chuyện thi đỗ khoa cử cũng là mệt muốn chết, không kịp đề phòng mà nghe vấn đề này liền bật thốt lên nói “Muội chờ Tứ thúc trở về…”

“Chờ Tứ thúc làm cái gì.” Triệu Nguyên Lễ hơi kinh ngạc, hỏi lại một câu.

Triệu Văn Uyển lập tức ý thức được nói lời không nên nói, từ ngày ở bên ngoài trở về, nghi hoặc trong lòng nàng ngày càng nhiều, chuyện tiến hành điều tra là gạt Triệu Nguyên Lễ, ngược lại không có người cùng thương lượng, lại nghĩ chờ Từ thúc trở về hỏi thăm, dù sao sự thật có lẽ cùng Tứ thẩm…

Chỉ là kỳ thi mùa xuân sắp tới, Triệu Văn Uyển cũng không muốn lấy chuyện này quấy rầy Triệu Nguyên Lễ, trừng mắt nhìn, mặt giãn ra cười nói “Tứ thẩm nói đã bảo Tứ thúc mang về vài lễ vật, tò mò muốn nhanh nhanh biết đó là cái gì thôi!”

Triệu Nguyên Lễ xoa xoa đầu Triệu Văn Uyển, rồi chợt nghe nha hoàn ngoài cửa vội vàng báo lại, nói là lão phu nhân gọi Đại thiếu gia đi đến uyển, đáy lòng Triệu Văn Uyển xẹt qua một loại dự cảm xấu, hỏi một câu “Xảy ra chuyện gì?”

Tiểu nha hoàn ngẩn người giải thích “Hình như là trong uyển Tứ phu nhân có người ầm ĩ, có một phụ nhân ngồi trên đất khóc lóc một trận, nói cái gì mà năm đó Tứ phu nhân mua thuốc mưu hại …Đại thiếu gia, trong nhà vì bị hại thê thảm, phu quân tàn phế, lại là thân phụ nữ, đã sắp không có đường sống, tới cửa đòi tiền Tứ phu nhân liền không cho nhiều, không biết sao việc này liền nháo lớn, bà tử kia cùng Dung tỷ lôi kéo đẩy đụng vào cột nhà, hôn mê, lúc ồn ào cũng biết, lão phu nhân liền sai nô tỳ đi mời Đại thiếu gia hỏi.”

Triệu Nguyên Lễ nhíu mày “Uyển Uyển, đại ca đi trước xem sao, muội ở lại chờ đại ca.”

Triệu Văn Uyển sắc mặt buộc chặt “Muội cũng đi, ở đây cũng ngồi không yên.”

Huynh muội hai người cũng không đắn đo nhiều, vội vàng ra thư phòng.

Hai người khi đến Minh Nhứ Uyển, Lãnh thị đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt bi thương rồi lại giống như vân đạm phong khinh, vô luận lão phu nhân hỏi cái gì  một câu cũng không chịu nói, nhìn như là giấu diếm cái gì.

Mọi người ở bên cạnh chỉ chỏ, ngươi một câu, ta một câu, âm thầm nổi lên tâm tư, bởi vì chuyện này thật sự rất kỳ quái.

“Thật sự là không thể tin được, Tứ phu nhân như thế nào sẽ hại Đại thiếu gia, lúc đó không phải còn chưa gả vào phủ sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nếu như là thật thì cũng quá độc ác!”

“Có phải hay không có người vu oan hãm hại Tứ phu nhân, Tứ phu nhân làm người thiện tâm độ lượng như thế.”

“Haizz, nhưng ngươi xem bộ dạng Tứ phu nhân, làm sao là oan uổng, rõ ràng là người biết nội tình.”

Có chút người hoàn toàn không tin, trực tiếp kiên định nói “Dù sao, ta tin tưởng tứ phu nhân không làm chuyện thương thiên hại lý đó.”

Trên mặt Diệp thị bắt đầu lo lắng, ở trong tiếng nghị luận của mọi người đứng lên, đến gần bên người Lãnh thị, khuyên nhủ “Đệ muội, muội hãy nói ra lời nói thật đi! Mẫu thân hỏi muội có thật sự mua thuốc hại Nguyên Lễ hay không?”

Lãnh thị quỳ ở trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch, quỳ gối thẳng tắp ở giữa phòng, môi cũng giống sắc mặt không có chút máu nhưng vẫn không hé mở một chút.

Triệu lão phu nhân hiển nhiên là tức giận, Nguyên Lễ năm đó đột nhiên phát bệnh không ngờ là bởi vì có người hạ độc, đau lòng, nhiều hơn là khiếp sợ cùng xin lỗi, Triệu Nguyên Lễ vừa tiến vào, lão thái thái liền lên tiếng để hai huynh muội ngồi xuống “Chuyện này là chuyện đại sự, không làm rõ ràng sự tình, lão bà tử ta sau này liền không có mặt mũi đối mặt với liệt tổ liệt tông Triệu gia.”

Một trưởng tôn của gia tộc có ý nghĩa quan trọng với hương khói gia tộc trong tương lai, vô cùng quan trọng!

Triệu Văn Uyển nhìn tổ mẫu tức giận ho khan, vội tiến lên an ủy, nói chuyện một lát sau, chủ tử các phòng các uyển đều từ từ đến, ánh mắt nhìn Lãnh thị khác nhau.

Triệu lão phu nhân vô cùng đau đớn vỗ bàn hỏi lại một lần “Lão bà tử liền hỏi ngươi một câu, có phải ngươi hại Nguyên Lễ hay không?”

Lãnh thị như trước không lên tiếng.

Không khí giống như ngừng lại, không người dám nói nhiều một câu.

Triệu Nguyên Lễ người bị hại mở miệng trước "Tổ mẫu, thân mình ngài quan trọng, không thể nổi giận nữa, Tôn nhi tin tưởng Tứ thẩm không phải người nọ hại tôn nhi, nàng cũng không có lí do gì hại ta.”

Diệp thị có chút khẩn trương tranh nói “Nguyên Lễ, ai cũng chưa nói là thê tử lão Tứ làm hại, nhưng thái độ này của nàng, một câu cũng không nói, thật sự làm cho người ta không nghĩ ra.” Nói xong liền nhẹ nhàng liếc mắt Tôn ma ma một cái, vốn mua chuộc bà tử kia cũng không phải để cho bà tử kia làm chứng như vậy, sự tình phát triển đến hiện tại ngay cả Diệp thị cũng đau đầu, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.

Triệu Hoành Thịnh lúc này cũng vội vàng tiến vào, bày ra gương mặt nghiêm túc ngồi xuống bên chỗ lão phu nhân, hắn làm nhất gia chi chủ, nghe nói trưởng tử là bị thê tử lão Tứ làm hại, thật sự là lửa giận công tâm, Diệp thị bên cạnh vừa rồi lại không biết nói gì đó, Triệu Đại lão gia trừng mắt, khiến người trong đây không dám lớn tiếng thở dốc.

“Đệ muội, việc này ngươi giải thích cho mọi người một phen thật tốt, nếu là oan uổng liền nói ra, thái độ muội như vậy chẳng lẽ là cam chịu sao?” Triệu Đại lão gia gằn từng tiếng cắn răng nói ra “Rốt cuộc là vì lí do gì mà ngươi lại hại Nguyên Lễ nhà ta!”

“Mẫu thân, là con dâu bất hiếu, con dâu nguyện một người gánh chịu.” Lãnh thị đột nhiên dập đầu một cái thật mạnh, kiên quyết nói ra một câu như vậy.

Đây là thừa nhận?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.