Chương trước
Chương sau
Lá liễu xanh nhọn như lông mày thiếu nữ, chợt ấm nhưng vẫn còn lạnh.

Đảo mắt đã hết tháng hai, bầu trời dần dần chuyển trong xanh, chỉ là vào lúc sáng sớm, còn ban đêm thì vẫn lạnh ghê người, sau giờ ngọ cũng là ánh nắng tươi đẹp, chiếu vào trên người nổi lên một tầng ấm áp nhàn nhạt.

Giường nhỏ bình phong gấm, sau bức rèm đỏ là Triệu Văn Uyển đang dựa vào gối dựa thêu hoa văn mây bay màu tím, Bảo Thiền đang lần lượt bày ra các loại hà bao cho Triệu Văn Uyển nhìn, chỉ là giấy tuyên thành trong tay sắp hết cũng không thấy tiểu thư vừa lòng gật đầu, Bảo Thiền bẹp bẹp miệng mếu máo “Chỉ có từng này.”

Tuyết Nhạn bưng trà tới cười tươi nhắc nhở “Tứ phu nhân các loại này nọ đều nhiều hơn người khác, ngươi đi mượn Tứ phu nhân lại đây cho tiểu thư nhìn.”

Bảo Thiền bộ dáng suy nghĩ mãi mới nghĩ ra, lập tức nhếch miệng cười “Cũng đúng, sao lại quên mất Tứ phu nhân chứ, nô tỳ đi một chuyến Hương Hà Uyển xin bản vẽ cho tiểu thư nhìn.”

Triệu Văn Uyển từ từ đứng lên, nhìn ánh sáng nhu hòa ngoài cửa sổ, một mảnh cảnh xuân ấm áp dạt dào, thuận tiện nói “Ta tự mình đi nhìn.”

Triệu Văn Uyển rất nhanh ăn mặc chỉnh tề, ban ngày mặc dù tốt nhưng vẫn có chút rét lạnh, có lẽ là dáng người Triệu Văn Uyển cao gầy, thể chất sợ lạnh, như cũ khoác một kiện áo lông cừu, mang theo Bảo Thiền một đường đi.

Tới Hà Hương Uyển, vào cổng vòm hoa, dọc theo hành lang gấp khúc đi vài bước thấy hai nha hoàn đang ở trên hành lang cách không xa trèo hái hoa, nhìn thấy Triệu Văn Uyển vội vàng đứng dậy cười hì hì thỉnh an, Bảo Thiền không chút để ý ca ngợi một câu “Tứ phu nhân tính cách thật tốt, nhìn một cái đều nhàn nhạ hái hoa, nô tỳ lúc tuổi bằng bọn họ chỉ dám gật đầu liên tục không dám thở mạnh.”

Triệu Văn Uyển trừng mắt nhìn, đáy mắt cũng ẩn ý cười, quở trách Bảo Thiền một câu “Ta coi ngươi lá gan càng ngày càng lớn rồi, bây giờ cũng dám ở trước mặt ta oán giận ta trước kia đối với ngươi không tốt.”

Bảo Thiền lập tức tỉnh táo tinh thần, híp mắt nhìn tiểu thư nhà mình, than thở một câu “Trước kia đúng là như vậy mà.”

Triệu Văn Uyển cảm thấy rất là bất đắc dĩ, bật cười lắc đầu, nhìn xem hiện tại một đám nha hoàn bên người nàng cũng dám cãi lại, tuyệt không kiêng kị thân phận tiểu thư của nàng, mà người hầu trong uyển Tứ thẩm, ngoài hai nha hoàn tuổi nhỏ kia, nha hoàn lớn chút, bà tử đều gọn gàng ngăn nắp bận việc bản thân, cũng chứng thực thái độ Lãnh thị bình thường đối nhân xử thế, quản giáo có độ, không trách móc nặng nề nha hoàn tuổi nhỏ, lại làm cho người còn lại cam nguyện làm việc, nếu không chỉ với hành vi hai nha hoàn kia dám trắng trợn chơi đùa, bà tử có chút cậy già đã sớm ngứa mắt đi lên la mắng, tát tai.

Bên này đi tới, mới ra hành lang, chỉ thấy bà tử mặc áo đỏ bạc màu giống như đang tranh luận cùng nha hoàn Bích Dung bên người Lãnh thị “Để cho ta gặp Tứ phu nhân một lần, ta đến là để tự thú.”

“Thân mình phu nhân không thoải mái, khó khăn lắm mới ngủ được, ngươi nhanh cầm rồi nhanh đi đi.” Bích Dung không kiên nhẫn đuổi người.

Chờ Triệu Văn Uyển đến gần hai người, hai người đều dừng lại nói chuyện, bà tử còn muốn mở miệng nói gì, Bích Dung trực tiếp liếc mắt trừng một cái, tròng mắt bà tử vòng vo ở trên người Triệu Văn Uyển một vòng, Bích Dung không hờn giận mà đẩy người bên cạnh, bà tử kia cúi đầu, vẫn là không hé răng, cuối cùng Bích Dung hai ba câu đuổi liền cầm gói to rời đi.

Bích Dung vừa có thời gian vội vàng nhận lỗi với Triệu Văn Uyển “Đại tiểu thư cũng đừng để ý, người vừa rồi là bà con xa nhà mẹ đẻ Tứ phu nhân, nam nhân trong nhà chơi bời lêu lổng không một ai sống đoàng hoàng, không biết nàng làm sao biết được phu nhân chúng ta gả vào Quốc Công phủ, liền lại đây nói sống không tốt cầu xin phu nhân giúp đỡ, có lẽ là phu nhân nhà nô tỳ thiện tâm được một tấc lại tiến một thước, hận không thể mỗi ngày đòi tiền.”

Bảo Thiền nói thầm “Thật sự không biết xấu hổ.”

Triệu Văn Uyển cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu tỏ vẻ không ngại liền hỏi “Tứ thẩm đang ngủ sao?”

Bích Dung cũng không xấu hổ giải thích “Vừa rồi là vì đuổi người đi nên nô tỳ bịa chuyện, Đại tiểu thư mau vào bên trong đi.”

Một bên nhìn Bảo Thiền, trong lòng thầm thở dài, Bích Dung cách đối phó với người ngoài có thể lợi hại hơn chính mình!

Lãnh thị nhìn Triệu Văn Uyển tiến vào, nhiệt tình lôi kéo người vào phòng trong ngồi, đẩy đĩa hoa quả, mứt trước mặt Triệu Văn Uyển, vô cùng thân thiết nói “Mau nếm thử, đều là loại mới ăn vừa miệng, thẩm đang định sai Bích Dung đưa qua uyển cháu một ít.”

Triệu Văn Uyển ngắt một quả, nếm nếm “Quả mùi vị thật ngon, mỗi lần đến đều dính chút phúc khí của Tứ thẩm, Văn Uyển đều có chút ngại ngùng.”

“Nói gì khách khí vậy, thẩm lại không có con cái, không yêu thương cháu thì yêu thương ai?”

Nói vài câu chuyện phiếm, Triệu Văn Uyển nói ra mục đích hôm nay đến “Nghe nói chỗ Thẩm có mấy kiểu dáng hà bao mới mẻ độc đáo, Văn Uyển nghĩ muốn xin một ít dùng.”

Lãnh thị vừa nghe, mặt mày khó hiện một tia ý cười đặc biệt, cố ý hỏi một câu “Đây là muốn thêu cho ai?”

Triệu Văn Uyển khẽ mím môi “Là... thêu cho đại ca.”

Bảo Thiền biết được nội tình, nghe vậy trong lòng ha ha cười to, xem ra Lục Vương gia muốn có danh phận đường đi còn phải dài dài.

Lãnh thị tiếp tục nói “Làm sao bây giờ, các loại hà bao chỗ này của thẩm chỉ thích hợp thêu cho ý trung nhân!”

Hai gò má Triệu Văn Uyển đỏ ửng, giận giận hô một tiếng “Thẩm...”

Lãnh thị cười khúc khích, mới vỗ mu bàn tay Triệu Văn Uyển “Được rồi, thẩm không trêu cháu nữa.” Lập tức sai Bích Dung đi lấy mấy kiểu hà bao, giúp Triệu Văn Uyển chọn lựa một đám, còn kèm theo tặng hai cuộn vải lụa thích hợp làm hà bao, Triệu Văn Uyển có thể nói là thắng lợi trở về.

......

Kỳ thi mùa xuân sắp tới, Triệu Nguyên Lễ càng bận rộn chuẩn bị dự thi, thường ngồi trong thư phòng trong Thanh Phong Cư cả ngày, Triệu Văn Uyển ngoài làm tốt công việc phía sau, trong lúc rảnh rỗi liền một mũi một mũi thêu hà bao, thuận đường sai người bên ngoài tìm hiểu, chuyện mà Triệu Nguyên Lễ không đồng ý cho nàng điều tra, nàng cũng không tán thành, tự nhiên cũng là giấu diếm Triệu Nguyên Lễ.

Ngày hôm đó nàng vừa mới đi đến uyển lão phu nhân thỉnh an, trở về liền nghe được Kim Linh vào bẩm báo nói chuyện Triệu Văn Uyển nhờ tìm hiểu đã có tin tức, chỉ là người nọ là một nam tử không tiện vào phủ trả lời. Triệu Văn Uyển đối với chuyện này cực kỳ để bụng, không muốn để người khác nhúng tay vào làm sai lầm, liền quyết định tự mình đi.

Lập tức đứng dậy, chuẩn bị y phục ra phủ, sai Tuyết Nhạn đi báo với Diệp thị là phải đi đến phủ Phùng đại nhân, tìm tiểu thư Phùng Thanh Vu tụ tập, loại chuyện giữa các tiểu thư thường xuyên qua lại tụ họp là chuyện bình thường. Diệp thị là mặc kệ Triệu Văn Uyển, khoát tay đồng ý, Triệu Văn Uyển đội nón che ra phủ, ngồi trên xe ngựa tháo ra cũng là bộ dáng nam tử, còn cố ý đem mặt bôi thành đen nhẻm, phấn đen này vẫn là một lần Triệu Văn Uyển lấy từ chỗ Vĩnh Bình Công chúa, người có kinh nghiệm hóa trang, một lớp phấn như vậy che lại màu da trắng nõn thường ngày, hơn nữa vóc dáng Triệu Văn Uyển cao gầy, thoạt nhìn có vài phần giống nam tử.

Kinh Linh, Bảo Thiền một đường đi theo đều giả dạng gã sai vặt, mặc áo xanh vải thô, xe ngựa đứng ở trung tâm chợ đêm, nơi này là nơi đủ loại người hỗn tạp, làm ra nhiều chuyện không để người ta biết, Triệu Văn Uyển tuyệt không lo lắng an nguy của chính mình, từ ngày nguyên tiêu gặp chuyện, Cố Cảnh Hành liền ở bên người nàng tăng thêm số người bảo vệ, ẩn ở một nơi bí mật bảo vệ, chỉ là này một đường xe ngựa đẹp đẽ quý giá thu hút không ít kẻ muốn đến chiếm chút tiện nghi đều bị đuổi đi.

Triệu Văn Uyển theo người nọ hẹn thời gian địa điểm đến, Bảo Thiền nhìn những người đi qua bộ mặt dữ tợn có chút nhụt chí nói “Công tử, chúng ta vẫn là quay về thôi, chỗ này cảm giác thật âm trầm.”

Kinh Linh lá gan xưa nay lớn “Đều đã đến đây, ngươi để công tử lại trở về? Thám tử nói người nọ không dễ hẹn đâu, không dễ dàng gì gặp được.”

Triệu Văn Uyển đồng ý cười “Đã đến liền yên tâm, nhất định không có việc gì.”

Trong trà lâu phòng tốt nhất, Bảo Thiền thay Triệu Văn Uyển rót trà, liền nhìn thấy một nam tử trung niên đi tới, khoảng bốn mươi tuổi, râu cá trê, bộ dáng đạo sĩ hơi có chút giả thần giả quỷ, vừa tiến đến liền nói “Vị này chắc là Văn công tử? Tại hạ danh xưng Thiên Diện thư sinh.”

Triệu Văn Uyển uống trà thiếu chút nữa một hơi phun ra, hơi hơi kiềm chế, đè thấp thanh âm nói “Đúng.”

“Quy củ cũ, muốn hỏi thăm sự tình, một câu một lượng bạc.”

Kinh Linh cùng Bảo Thiền thật muốn vén tay áo đánh người, quả thật là công phu sư tử ngoạm, như thế sao không đi cướp đi!

Triệu Văn Uyển tựa tiếu phi tiếu, nhìn người trước mắt, vô cùng hào phóng mà đem gói to ném trên bàn, hơi ngẩng cằm đem túi to đẩy qua “Ta cũng không thích vòng vo.”

Thiên Diện thư sinh hơi hơi mở túi tiền, thiếu chút nữa bị ánh sáng chọc mù mắt, miệng giương cao vừa lòng cười cười “Văn công tử quả là người sảng khoái, cứ việc hỏi đi!”

“Ngươi có biết Triệu Đại thiếu gia Định Quốc Công phủ.” Triệu Văn Uyển thần sắc nghiêm túc.

“Biết.”

“Còn nhỏ bị bệnh, là do bị hạ độc, đây là bệnh trạng lúc đầu, ngươi nhìn ra là trúng loại độc gì, ai hạ độc?” Triệu Văn Uyển đưa qua trang giấy, trước kia nàng lén thu thập biểu hiện bệnh trạng của đại ca lúc đầu bị trúng độc, khi cầm đến cho Cố Cảnh Hành nhìn, hắn nói chút điểm, khác với đại phu cứu người, người chế độc thường là người lòng dạ độc ác, thanh danh xấu, tất có dấu vết để điều tra, mà Thiên Diện thư sinh ở chợ đêm được người xưng là không chuyện gì không biết, mới cố ý đến tìm.

Người nọ sờ sờ râu cá trê, làm như nhớ lại, cuối cùng chậm rãi nói “Tuy rằng không biết Triệu Đại thiếu gia trúng là độc gì, nhưng ta còn không cẩn thận nghe được một sự tình, khoảng chừng là thời điểm trước sau Triệu Đại thiếu gia gặp chuyện không may, trong chợ đêm có một tên buôn lậu thuốc đột nhiên có một số tiền lớn, chỉ nói là làm chút chuyện mua bán.”

Triệu Văn Uyển gặp sự tình chuyển biến, lập tức truy hỏi “Ai?”

“Chợ đêm chúng ta có quy củ của chợ đêm, người nọ nếu đã rửa tay không làm, liền không thể lộ ra tin tức người nọ.”

Trên bàn, Triệu Văn Uyển lại đẩy qua một gói to tiền, Thiên Diện thư sinh nhìn vài lần, trên mặt hiện lên thần sắc giãy dụa, nhưng cũng chịu đựng không lấy túi tiền.

Triệu Văn Uyển thấy thế, đầu ngón tay làm như vô ý gảy miệng túi, híp mắt nói “Ta cũng không phải người thích làm khó người khác, nếu không chịu nói tin tức người nọ, hắn là người thân thiết đi.”

Thiên Diện thư sinh hiểu ý, đuôi lông mày nhíu lại, cuối cùng nói ra một cái tên.

Triệu Văn Uyển lấy được cái tên, lập tức đi địa phương Thiên Diện thư sinh cung cấp tìm hiểu, chỉ chốc lát liền đụng đến một nhà tàn tạ, Kinh Linh gõ cửa gọi người, rất nhanh có thanh âm bà tử từ bên trong truyền đến “Đến đây đến đây, ai vậy?”

Cửa vừa mở, Triệu Văn Uyển ngây ngẩn cả người, bà tử trước mắt không phải vị bà con xa ngày đó đến tìm Lãnh thị sao?

Chỉ là Triệu Văn Uyển nhận ra nàng, nàng lại không nhận ra Triệu Văn Uyển, hoàn toàn kì quái hỏi “Công tử, ngài tìm ai?”

Con ngươi Triệu Văn Uyển nặng nề chuyển, vốn muốn hỏi chi tiết thật tốt toàn bộ liền nuốt lại trong bụng, chỉ nói “Xin hỏi, nhà ngài chính là thân thích của Tứ phu nhân Lãnh thị Định Quốc Công phủ phải không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.