Cùng thời gian đó, trong Diên Hi Cung.
Việt quý phi ngồi ngay ngắn trước gương hình củ ấu, cầm bút tô lông mày, miệng hát khẽ một khúc hát dân gian quê hương, chờ một lúc lâu sau, nữ tử trong gương cười tươi sáng, cung nữ hầu hạ bên người vội vàng khen vài câu, tán tụng lại càng thêm vui vẻ.
“Mẫu phi có chuyện gì tốt mà vui vẻ như vậy?” Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng từ bên ngoài điện truyền đến, không bao lâu sau Cố Cảnh Hành một thân y phục đen thêu hoa văn cây cỏ đi đến, ánh mắt nhấp nháy nhìn Việt quý phi nói.
“Cảnh Hành,hôm nay sao lại đến đây!”Việt quý phi nhìn thấy nhi tử lại càng vui vẻ, cất bút kẻ mày, sai cung nữ đi pha trà hầu hạ “Hôm nguyên tiêu muốn ngươi ở trong cung một đêm, lại cứ không chịu, một người cô đơn trong phủ có ý nghĩa gì chứ!”
Dứt lời vươn tay cởi áo khoác lông cừu giúp hắn, chỉ ở lúc đụng đến ngực hắn, nghe được một tiếng kêu rên ẩn nhẫn, mới phát hiện khí sắc trên mặt Cố Cảnh Hành không giống ngày thường, sau khi tay đè xuống lại bướng bỉnh muốn xem.
“Vết thương nhỏ, không có việc gì.” Thanh âm Cố Cảnh Hành bình tĩnh nói.
Tay Việt quý phi run lên, trong hốc mắt xuất hiện hơi nước, miệng thì thào tức giận nói “Nhất định là nàng, nhi tử nàng đều đã làm Thái tử, sao cứ nhất quyết không buông tha ngươi, như thế nào liền…”
Cố Cảnh Hành thấy thế, cho những người khác đều lui xuống, ôn nhu trấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thi-quy-nu/2029286/chuong-90-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.