Triệu Văn Uyển mất tích một ngày một đêm, Triệu lão thái thái là lo lắng nhất, cả đêm không ngủ, ở trong phật đường niệm kinh cầu Phật tổ phù hộ bình an. Tuyết Nhạn ở cửa uyển nhìn xung quanh thấy TriệuVăn Uyển, liền nói việc này, người sau thẳng xách làn váy đi Minh Nhứ Uyển. 
“Lão phu nhân, ngài ngày hôm nay cũng chưa ăn gì, vẫn là dùng chút đi, Đại thiếu gia đã sai người đi tìm, nói không chừng rất nhanh có thể tìm trở về.” Dương ma ma nhíu mày khuyên giải an ủi, nhìn trên bàn đồ ăn tinh xảo động cũng chưa động qua, nhịn không được thở dài. 
Triệu lão phu nhân nhíu mày, lo lắng trùng điệp, khoát tay áo “Uyển nha đầu còn không biết ở bên ngoài chịu khổ gì, ta đây nhắm mắt chỉ sợ… Chỗ nào còn tâm tư ăn uống.” 
“Tổ mẫu một người không ăn không uống, Văn Uyển bồi ngài.” TriệuVăn Uyển đi tới cửa vừa vặn nghe được câu này, vội vàng lên tiếng nói, cười dài mà vén mành đi đến trước mặt lão phu nhân “Ngài nhìn, cháu gái rất tốt, không chịu khổ nha!” 
Triệu lão phu nhân bỗng nhiên nhìn thấy người, trong mắt hiện lên nước mắt, kéo Triệu Văn Uyển đến trước mặt, một lần một lần quan sát, Triệu Văn Uyển cũng phối hợp dạo qua một vòng, tỏ vẻ chính mình không có việc gì. 
Nghe lão phu nhân lặp lại thì thào ‘bình an trở về là tốt’, Triệu Văn Uyển không khỏi đỏ hốc mắt, nắm tay ấm áp của lão phu nhân “Là Văn Uyển không hiểu chuyện, làm tổ mẫu lo lắng.” 
Đoán rằng là do chợt thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc trước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thi-quy-nu/2029282/chuong-89-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.