Chương trước
Chương sau
Triệu Văn Uyển mất tích một ngày một đêm, Triệu lão thái thái là lo lắng nhất, cả đêm không ngủ, ở trong phật đường niệm kinh cầu Phật tổ phù hộ bình an. Tuyết Nhạn ở cửa uyển nhìn xung quanh thấy TriệuVăn Uyển, liền nói việc này, người sau thẳng xách làn váy đi Minh Nhứ Uyển.

“Lão phu nhân, ngài ngày hôm nay cũng chưa ăn gì, vẫn là dùng chút đi, Đại thiếu gia đã sai người đi tìm, nói không chừng rất nhanh có thể tìm trở về.” Dương ma ma nhíu mày khuyên giải an ủi, nhìn trên bàn đồ ăn tinh xảo động cũng chưa động qua, nhịn không được thở dài.

Triệu lão phu nhân nhíu mày, lo lắng trùng điệp, khoát tay áo “Uyển nha đầu còn không biết ở bên ngoài chịu khổ gì, ta đây nhắm mắt chỉ sợ… Chỗ nào còn tâm tư ăn uống.”

“Tổ mẫu một người không ăn không uống, Văn Uyển bồi ngài.” TriệuVăn Uyển đi tới cửa vừa vặn nghe được câu này, vội vàng lên tiếng nói, cười dài mà vén mành đi đến trước mặt lão phu nhân “Ngài nhìn, cháu gái rất tốt, không chịu khổ nha!”

Triệu lão phu nhân bỗng nhiên nhìn thấy người, trong mắt hiện lên nước mắt, kéo Triệu Văn Uyển đến trước mặt, một lần một lần quan sát, Triệu Văn Uyển cũng phối hợp dạo qua một vòng, tỏ vẻ chính mình không có việc gì.

Nghe lão phu nhân lặp lại thì thào ‘bình an trở về là tốt’, Triệu Văn Uyển không khỏi đỏ hốc mắt, nắm tay ấm áp của lão phu nhân “Là Văn Uyển không hiểu chuyện, làm tổ mẫu lo lắng.”

Đoán rằng là do chợt thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc trước mệt mỏi không thấy giờ liền dâng lên, Triệu Văn Uyển thấy nàng thần sắc mệt mỏi, cùng nhau ăn chút cháo trắng, liền dỗ người đi ngủ. Tuổi lớn ngủ có chút nông, có chút động tĩnh liền sẽ tỉnh, tay Triệu Văn Uyển bị lão phu nhân nắm chặt, giống như sợ không thấy, cũng không dám động, mãi cho đến khi nàng hô hấp sâu mới lặng lẽ rời đi.

Dương ma ma đi theo Triệu Văn Uyển ra bên ngoài, nhìn Đại tiểu thư có thể bình an trở về cũng là cao hứng, đè thấp thanh âm nói “Ít nhiều có tổ tông phù hộ, vốn là gạt lão phu nhân, ai ngờ bị người nào đó huyên thuyên lộ ra, gọi Đại thiếu gia tới hỏi, mới biết ngọn ngành. Chẳng qua chuyện này liên quan đến danh dự của tiểu thư, sáng sớm để Đại thiếu gia đè ép xuống, Vương gia đầu bên kia bịt càng chặt hơn, không lộ ra chút tin tức, xác nhận không ra cái gì nhiễu loạn.”

“Vâng, đa tạ Dương ma ma nhắc nhở.” Triệu Văn Uyển thấy nàng vì mình suy nghĩ như thế, thành tâm nói tạ ơn, lập tức liếc mắt vào trong phòng, nói tiếp “Nếu lão phu nhân tỉnh tìm Văn Uyển, sai người đi uyển thông báo một tiếng.”

“Haiz, tiểu thư cũng trở về nghỉ ngơi một lát đi.” Dương ma ma cười tủm tỉm mà lên tiếng đáp ứng, trong lòng nghĩ tình cảm hai tổ tôn thật khiến người ta hâm mộ.

Triệu Văn Uyển trở về uyển của mình, tinh thần kiên cường chống đỡ liền suy sụp, một đêm không ngủ mang theo lo lắng hãi hùng, lúc này thả lỏng toàn bộ đầu đều mờ mịt.

Bảo Thiền nhận được tin tức liền chuẩn bị bồn nước ấm, thay TriệuVăn Uyển rửa mặt cởi áo, ở khi nhìn thấy cánh tay nàng vụ vặt vết thương liền kinh hô, thấy Triệu Văn Uyển nặng nề từ từ nhắm hai mắt dựa vào bên cạnh thùng gỗ ngủ, che miệng, cận thận tránh đi chỗ vết thương.

Tuyết Nhạn theo sau đi vào cầm trong tay lọ thuốc dán, giống như đã sớm dự liệu trước, ở lúc Triệu Văn Uyển tắm nghỉ ngơi thay nàng bôi thuốc.

“Tối hôm qua khi ta không trở về, ai đến qua uyển?” Triệu Văn Uyển khép lại áo lông cừu, nhấp một ngụm trà gừng, đột nhiên hỏi.

“Hôm qua Đại thiếu gia sau khi trở về liền dặn dò chúng ta không được tiết lộ chuyện ngài không trở về, vì vậy khi Nhị tiểu thư đến, nô tỳ nói ngài đã ngủ rồi, sau đó Tam tiểu thư cũng đến, nói không thấy thú cưng, một trận tìm liền xông vào nhà, may mà Đại thiếu gia tới kịp, răn dạy xong liền đi rồi.” Tuyết Nhạn nề nếp đem tình hình hôm qua nói xong.

Triệu Văn Uyển hơi hơi nheo mắt, sẽ làm tổ mẫu ngột ngạt không ngoài có hai người, chẳng qua là Triệu Văn Huyên tự mình đi, vẫn là kêu người nói, vẫn là cả hai.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe tiếng màn che bị lay động vang lên, Kim Linh đến thông báo nói là Nhị tiểu thư tới chơi, một trước một sau cũng không có cách bao lâu thời gian, Triệu Văn Uyển cong khóe miệng, xem ra là người nào đó nóng vội.

“Tiểu thư vừa trở về nên nghỉ ngơi, chậm chút lại ứng phó đi.” Bảo Thiền nhíu mày, không vui mà khuyên nhủ.

“Ta đều ngủ lâu như vậy, không đi ra không phải khiến người ta nghi ngờ sao.” Triệu Văn Uyển cười cười, đứng dậy đi ra phòng khách.

Triệu Văn Hi là mang theo hộp cơm đến, là lần trước nghe Triệu Văn Uyển sợ lạnh, cố ý là dược thiện có tác dụng xua lạnh, cũng có thể mùa đông bồi bổ, cho Triệu Văn Uyển dùng bổ thân thể.

Triệu Văn Uyển nhìn cái đĩa tràn đầy thuốc “tình nghĩa” cười nói “Muội muội có tâm, chỉ là đã quên nói, ta là đặc biệt không chịu nổi mùi thuốc đông y, giống như cái cổ quái, ngửi thấy liền nôn, sợ là phải cô phụ ý tốt của muội rồi.”

“Xem muội không cẩn thận, lại không phát hiện ra. Lục Vân, đem này thu về đi.” Triệu Văn Hi vươn tay đóng hộp cơm, gọi Lục Vân cầm trở về, trên mặt vẫn lộ tươi cười “Tỷ tỷ như thế nào nhìn có chút tiều tụy, là đêm hôm qua ngủ không ngon sao?”

Triệu Văn Uyển nhìn nàng tự nhiên hào phóng diễn xuất, cong môi, vô cùng thân thiết mà kéo người ngồi xuống “Tiếng pháo đốt một đêm, quấy rầy người ngủ.” Dứt lời, che miệng ngáp một cái, cùng  quầng thâm dưới mắt, thật là bộ dáng ngủ không ngon.

“Muội muội chân bị thương còn chưa khỏi, nếu trên đường tuyết trơn ngã một cái liền mất nhiều hơn được.” Tầm mắt Triệu Văn Uyển theo sau dừng ở trên chân nàng, thân thiết nói.

“Muội hiểu được.” Triệu Văn Hi hiện lên tia cười yếu ớt, nhu thuận đáp ứng, lập tức nói “Chỉ là nghe nói hôm qua lễ hội hoa đăng tết nguyên tiêu vô cùng náo nhiệt, muội vì chân bị thương không đi được liền muốn nghe tỷ tỷ nói.”

Tối qua sau khi biết được Triệu Nguyên Lễ trở về, nàng liền đi Trúc Tương Phi Uyển một chuyến, vì nha hoàn ngăn không cho gặp cũng có chút nghi ngờ, lúc gặp Triệu Văn Huyên liền nói ra, chờ Triệu Văn Huyên gặp tình cảnh tương tự liền cảm thấy kì quái, Triệu Văn Uyển giống như không ở trong uyển, lại kết hợp chỗ lão phu nhân mơ hồ nghe được ba chữ Cố Cảnh Hành, không thể không làm liên tưởng không tốt…Một đêm ăn ngủ khó khăn, nhẫn nhịn đến lúc này mới đến Trúc Tương Phi Uyển chứng thực.

Triệu Văn Uyển chăm chú nhìn nàng, mặt mày như trước mang theo ý cười ấm áp, trong lòng lại như gương sáng, nghe ra nàng đây là lừa gạt chính mình hỏi thăm sau khi rời đi có gặp người nào không, lập tức liền xả những thứ trong hội hoa đăng, lôi kéo nửa ngày, đều nhanh đem Bảo Thiền hầu hạ bên cạnh nghe đến mệt mỏi, Triệu Văn Hi như trước vẻ mặt cảm thấy hứng thú.

“…” Cảm giác nữ chủ giống như hưng phấn, Triệu Văn Uyển nói được không hứng trí liền dừng lại, nhấp trà không nói.

“Kia sau đó thì sao, Uyển tỷ tỷ cùng đại ca không gặp cái gì chơi tốt sao?” Triệu Văn Hi thấy nàng không nói lời nào, mở miệng truy hỏi.

“Sau lại a….” Sau lại gặp đuổi giết thôi. Triệu Văn Uyển âm thầm quăng lời này, liền đem chuyện này thối nát ở trong bụng cũng sẽ không nói cho Triệu Văn Hi, cố ý nói lấp lửng, đem tâm Triệu Văn Hi treo lơ lửng, nửa ngày nói “Sau trời dần dần tối, đại ca liền mang ta trở về.”

“…” Triệu Văn Hi biết nàng cũng không nói lời nói thật, trong con ngươi như nước hiện lên tia âm u.

Lục Vân đi rồi trong phòng cũng toàn người của Triệu Văn Uyển, thấy Triệu Văn Hi như thế, Triệu Văn Uyển hạ chén trà, thần sắc nghiền ngẫm mà nhìn về phía nàng “Muội muội đến tột cùng muốn biết cái gì, cùng với vòng vèo như vậy, không ngại nói thẳng ta cũng hiểu được thật tốt.”

Triệu Văn Hi kinh ngạc nâng mắt, như là không hiểu “Tỷ tỷ vì sao hỏi như vậy?”

“Ngươi đoán ta ở hội đèn lồng, có hay không gặp Cố Cảnh Hành?” Triệu Văn Uyển không để ý nàng diễn trò, tự mình nói “Nói qua cái gì, đi đâu này, khi nào thì tách ra?”

Tay Triệu Văn Hi dưới tay áo vò khăn tay thành một đoàn, dùng sức mà vò, trên mặt ngược lại vẫn chứa khó hiểu nói “Muội sắp bị tỷ tỷ làm cho hồ đồ, vậy rốt cuộc có hay không gặp Lục vương gia?”

“Cũng không có.” Triệu Văn Uyển thầm than định lực của nàng, nhíu mi cố ý nói.

“…”Bị Triệu Văn Uyển lời nói đùa giỡn, Triệu Văn Hi buông lỏng khăn tay, thu trở lại trên đùi, ý cười trên mặt sắp duy trì không được “Hóa ra là tỷ tỷ chọc muội.”

Triệu Văn Uyển đang muốn nói ‘ngươi cũng không phải Thiên Tiên, ta chọc ngươi có gì vui’ chợt nghe thanh âm vỗ cánh, tiện đà đồ vật này nọ từ bên ngoài cửa sổ phi vào, cao giọng kêu gào nói “Tiểu yêu tinh, còn không lại đây thay y phục cho bổn vương!”

“…” Triệu Văn Uyển vẻ mặt hắc tuyến.

“…” Triệu Văn Hi đột nhiên trấn kinh.

“Đây là chim Lục vương gia đưa?” Triệu Văn Hi chậm rãi hỏi ra, nhìn chằm chằm không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt.

Triệu Văn Uyển đối với mỗ chim nào đó lúc này còn bị rơi đồ trang sức không đành lòng nhìn thẳng, sau tưởng tượng, làm chủ nhân mới vừa lên chức, làm chủ nhân trước mới càng là người mất mặt hơn, vì thế khuôn mặt tươi cười nở rộ nói “Đúng vậy a, không nghĩ tới Lục vương gia thưởng thức đặc biệt như thế.”

“…”

Mỗ chim chỉ cảm thấy đã bị vũ nhục, mắt tròn viên đậu đảo đảo, rồi đột nhiên ra vẻ thâm trầm, mở miệng nói “Uyển Uyển, nếu bổn vương hứa với nàng cả đời nhất thế một đôi nhân, nàng nguyện phụng bồi?”

Triệu Văn Uyển tay bưng trà run một chút, suýt nữa đánh rơi, trên mặt lộ tia dở khóc dở cười, nhìn kỹ, thần sắc giọng điệu thật sự có vài phần giống người nào đó. Triệu Văn Hi nhìn chăm chú con chim kia một lúc lâu, thẳng đem vẹt nhìn đến thu lại lông chim, dịch mông giống như muốn dời khỏi phạm vi tầm mắt của nàng, cuối cùng mới sâu kín mà nói một câu “Con chim này…Muốn thành tinh đi.”

“Muội cũng không phải là người đầu tiên nói như vậy.” Triệu Văn Uyển cười trả lời.

“Vẹt này nhìn thông minh chọc người thích, tỷ tỷ trông giữ thật tốt, đừng giống như Văn Huyên đánh mất, đều nhanh đem trong phủ tìm một lần, nơi ở phòng bếp phát hiện xác thỏ nhỏ, hóa ra là bị đầu bếp bắt được, làm thịt trên thớt.” Triệu Văn Hi khóe miệng chứa ý cười, chỉ là ý cười không đạt đến đáy mắt, ngược lại khiến người nghe ra một tia lạnh lẽo, trong lòng ngoan độc dâng lên, mơ hồ trong nháy mắt, nàng nghĩ muốn bóp chết tiểu súc sinh trước mắt.

“Rất đa tạ ý tốt của muội muội, chẳng qua chim của ta đây còn chưa có kẻ nào lá gan lớn như vậy dám động, nếu thực sự…Cũng không biết là người nào gặp tai ương trước.” Triệu Văn Uyển đồng dạng đáp lại một ý cười bí hiểm, hai người lui tới, đánh nhau không thấy máu.

“Cẩn thận vẫn là vạn năm, thế sự chung quy cuối cùng đều không như ý người, không phải sao?” Triệu Văn Hi đơn giản cười cười, không nói nhiều, cáo từ rời đi.

Nhìn theo người rời đi, Triệu Văn Uyển trong lòng thoáng chút cảm khái, không nghĩ qua chính mình sẽ cùng nữ chính trong kịch bản tranh nam chính, hay hoặc là nói bị nam chính cường thế đánh bại trong một ngày, cảm giác này…Thật sự vi diệu. Ánh mắt liếc đến mỗ chim tâm tình tốt mà nhảy nhót, lại nghĩ đến đức hạnh mới vừa rồi, nhất thời trợn mắt trừng qua, Cố Cảnh Hành dạy dỗ rốt cuộc là cái quỷ gì!

Bảo Thiền tâm tư đơn thuần, vì vẹt mới vừa rồi nói nghẹn cười nửa ngày, ở khi Triệu Văn Hi đi rồi mới nhịn không được bật cười, lại nhìn Đại tiểu thư phản ứng khác bình thường, cảm thấy chính mình đã biết được tin tức cực kỳ tốt. Haiz, cũng không biết Lục vương gia dạy nói lời này bao lâu, trông cậy vào một con chim, thật sự sáng suốt sao!

Nhưng thật ra Tuyết Nhạn nhìn thấy nhíu nhíu mày, thấp giọng xin ý kiến Triệu Văn Uyển “Nhị tiểu thư đáy lòng sợ là không thoải mái đi?”

Triệu Văn Uyển nghe vậy hơi hơi nới lỏng lực trên tay, Thiên Tiên bị nắm mà cấp bách lại bay đi, vì thế còn rớt lại hai cái lông, bay bay rơi trên bàn.

“Có ta ở đây, nàng sao có thể sẽ thoải mái?” Chỉ sợ là đáy lòng hận chết, cũng không biết người này còn có thể giả bộ bao lâu.

Con ngươi Triệu Văn Uyển tối tăm, so với Triệu Văn Huyên không có đầu óc, Triệu Văn Hi hắc hóa càng làm nàng đề phòng, hơn nữa có hào quang nữ chủ quanh thân, sau này thầm khiêu khích là có thể làm cho nàng lộ bộ mặt thật thật tốt.

Đáng tiếc, học được thông minh rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.