Nhà sau miếu đi vòng qua một vườn rau, bên trong không ít rau dưa xanh, trên dàn gỗ bám từng cây đậu, một số cây đã có quả, tiểu hòa thượng tuổi không lớn lắm đang hái, còn có đang múc nước rửa dưa, thấy bà tử kia dẫn người trở về, tò mò cười tiếp đón “Tam thẩm, ngài đã trở về.”
Tam thẩm cười gật đầu lên tiếng trả lời, hiển nhiên là ở trong này đã lâu, cùng hòa thượng tương đối quen thuộc.
Triệu Văn Uyển làm như thuận miệng hỏi một câu “Bà bà, ngài ở trong này bao lâu rồi?”
“Chắc được mấy năm, bà tử tôi cũng không nhớ được.”
Triệu Văn Hi được Lục Vân nâng đi theo bà tử vào phòng, Triệu Văn Uyển cũng theo sát vào, căn nhà gỗ giản dị thấp bé cực gì đơn giản, bên trong dọn dẹp rất sạch sẽ, bếp lò đặt ở bên trong, đun một ấm nước.
Nàng để Triệu Văn Hi ngồi gần bếp lò, lại ở chỗ đầu gối nàng ấy đặt một cái thảm, tiếp theo hòa ái nói “Có thể ở trong chùa gặp nhau chính là duyên phận, hai vị cô nương nếu không ngại cũng có thể gọi ta Tam thẩm.”
Nói xong Tam thẩm liền lấy xuống mảnh vải quấn quanh cổ, hai người mới đầu còn không hiểu vì sao vị bà bà này lại có cái tên kì lạ như vậy, bỏ xuống vải quấn, hai người đều không khỏi lộ vẻ giật mình, chỉ thấy bên cổ nàng uốn lượn vết sẹo thật sâu dữ tợn.
Triệu Văn Hi phản ứng càng lớn, kinh ngạc nhảy dựng, Triệu Văn Uyển cũng rất nhanh thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thi-quy-nu/2029269/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.