Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, mọi người ở các uyển đều tập trung đến Minh Nhứ Uyển, Triệu lão phu nhân còn chưa xuất hiện, ngược lại Từ thị vừa đẻ non qua mấy ngày được nha hoàn, bà tử hỗ trợ đã đến đây nhìn, sắc mặt như trước tái nhợt, nha hoàn hầu hạ bên người nâng đỡ người ngồi xuống, thân mình lộ ra sự suy yếu.

Mới vừa có người trong phủ đến hỏi thăm thân mình, liền lại nhịn không được khóc lên, lấy khăn tay lau, thêm mắm thêm muối mà cùng người nói lên tình cảnh ngày ấy, chỉ nói muốn lão phu nhân chủ trì công đạo, cho đứa con chưa ra đời của nàng lời giải thích, nhất định phải để Triệu Văn Uyển trả giá đại giới!

Triệu Hoành Thịnh làm gia chủ, việc trong phủ có lão phu nhân coi chừng, Diệp thị xử lý cũng coi như gọn gàng ngăn nắp, tự nhiên liền không nhiều để tâm, đột nhiên nghe được xảy ra sự việc bậc này, sau một hồi lâu phản ứng, ngược lại không giống trước kia nhận định Triệu Văn Uyển sai, dù sao tính tình Tam đệ muội hắn cũng có chút hiểu biết, chỉ là lúc này nhìn nàng ra vẻ, cùng với Triệu Hoành Minh bên cạnh, thần sắc trầm mặc bi thương, hơi có chút không được tự nhiên, nghĩ muốn mở miệng, cuối cùng lại cũng không nói gì.

Diệp thị nhìn thấy, liền giả dối đến gần Từ thị, trấn an “Thân thể đệ muội trước mắt không thể chịu được khóc sướt mướt như vậy, nên nằm trên giường nghỉ ngơi mới đúng.”

Từ thị cũng không cảm kích, như trước khóc sướt mướt, khiến Triệu Hoành Minh càng thêm thở dài không ngừng, ở ngày thường Từ thị cũng không nể mặt tẩu tử như vậy, đã sớm lên tiếng khuyên nhủ, hôm nay cũng chỉ coi như không thấy, bọn họ thật vất vả mới có một đứa con, nếu là Từ thị tự mình không cẩn thận sảy, hắn có lẽ cũng không cảm thấy không cam lòng như bây giờ, chẳng qua nghĩ đến là bị người ta đẩy, trong lòng nhiều ít cũng có chút không tiếp nhận được.

Diệp thị gặp lạnh nhạt quay đầu liếc liếc mắt Triệu Hoành Minh một cái, đáy mắt ẩn chứa ủy khuất lại khiến Triệu Hoành Thịnh nhìn rõ, tức giận lúc trước vì chuyện Diệp thị làm đã sớm tiêu tan, lúc này cảm thấy nàng thật hiểu đạo lý, hòa hoãn quan hệ.

Diệp thị nhìn qua, rất nhanh thu lại tầm mắt dừng trên người Từ thị, cũng không nổi giận mà nắm tay lạnh lẽo của nàng “Mặc kệ nói như thế nào, Văn Uyển làm như vậy, đều là ta làm chủ mẫu quản giáo không chu toàn, nhất định phải quản giáo thật tốt mới phải.”

Nàng cúi người gần sát Từ thị nhỏ giọng nói “Ngươi yên tâm, tí nữa nếu mẫu thân sốt ruột bảo vệ cháu gái, thiên vị giúp đỡ Văn Uyển, ta cũng vậy không thuận theo, ngươi mất đứa nhỏ ta cũng thật sự đau lòng.”

Từ thị run rẩy khóc nức nở, nghe câu vừa rồi mới cúi đầu lên tiếng “Đại tẩu ngược lại nhớ rõ lời vừa nói.”

Diệp thị đáy mắt hiện lên ý cười, gật gật đầu.

Triệu Văn Huyên đứng ở một bên không nghe rõ đoạn sau hai người nói, chỉ cho là Diệp thị vì phụ thân làm người hòa giải, không muốn bỏ qua cơ hội đạp ngã Triệu Văn Uyển, liền ở một bên lành lạnh nói xấu “Tỷ tỷ lúc này làm hơi quá đáng, chuyện làm hại đến mạng người nha, haizz, cũng không biết làm sao có thể ra tay với đứa nhỏ còn chưa ra đời”

Triệu Văn Hi khác trước kia, đối với việc này vẫn im lặng không nói, từ khi tiến vào chỉ nói một câu “Thẩm đừng quá khổ sở.”

Lãnh thị cùng Tứ gia ngồi ở một bên trầm mặc không nói, hiếm thấy có người thiên vị bên Triệu Văn Uyển.

Còn nha hoàn bà tử đứng ở bên cạnh chủ tử nín thở, không dám lắm miệng xen vào, kì thật phía dưới đã sớm lén lút bắt đầu nghị luận thị phi, trực giác cũng nhận định chuyện này là do Đại tiểu thư làm. Con nối dõi chính thê của một phòng là chuyện trọng yếu, Đại tiểu thư tính tình phát ra, không quan tâm chuyện gì mà cũng ra tay, lúc này người sợ là bị phạt thật nặng.

Một phòng người bảy miệng tám lưỡi đều ôm tâm tư riêng nói chuyện.

Bọn họ nói không lâu lắm, Triệu lão phu nhân mới chậm rãi đi vào phòng, Dương ma ma ở một bên nâng, nhìn lão phu nhân thần sắc khó xử, cũng thật sự đau lòng.

Lão phu nhân vừa mới ngồi xuống trên giường nhỏ, người bên dưới liền im lặng, chỉ có Từ thị khóc không ngừng, còn nén giận nói một câu “Các uyển đã đến đông đủ, còn phải chờ một mình nàng, ta xem là tâm tư nhận sai cũng không có, mẫu thân phải thay con dâu chủ trì công đạo a!”

Dương ma ma rất có mắt nhìn gọi nha hoàn đi mời Đại tiểu thư, chỉ là nha hoàn kia chưa ra khỏi phòng, đương sự Triệu Văn Uyển liền vén màn vào phòng, Từ thị vừa thấy Triệu Văn Uyển liền nghiến răng nghiến lợi “Ta rốt cuộc cùng ngươi có thù oán gì, ngươi nhiều lần hại con ta, ngươi ngày ngày đối địch ta.”

“Tam thẩm xin bớt giận.” Triệu Văn Uyển đi đến giữa khóe miệng âm thầm gợi lên lãnh ý, lại để cho Tuyết Nhạn rót một chén trà, cầm lấy cung kính bưng đến trước mặt Từ thị, cúi đầu nói “Thẩm trước uống một ngụm trà đi.”

Triệu lão phu nhân nhìn Uyển nha đầu thái độ nhận sai, cảm thấy có chút thấp thỏm, trong lòng là muốn tin tưởng Uyển nha đầu, lại có một tia không xác định, đơn giản im lặng không lên tiếng.

Mọi người nhìn, đều nghĩ Triệu Văn Uyển là đang lấy lòng Từ thị, âm thầm đoán nàng đây là thừa nhận đẩy Từ thị sảy thai, trên mặt mang thần sắc khác nhau, dưới lại nhịn không được bắt đầu sôi trào nghị luận.

“Ta nhìn thái độ này, nhất định là tiểu thư đẩy.”

“Lúc ấy ta cũng có mặt, chỉ xa xa nhìn thấy, xác nhận đúng là tiểu thư đẩy. Tam phu nhân như thế nào lại xui xẻo như vậy, hai lần đẻ non đều là Đại tiểu thư làm sảy thai.”

“Ai ui, ngươi cũng không phải không biết Đại tiểu thư lợi hại.”

“Thật sự là tâm tư ác độc nha.”

“Hư, nhỏ giọng chút.”

Chỉ là hai cái bà tử ở xa xa âm thầm nghị luận trao đổi cũng thể hiện thái độ mọi người trong phòng, đối với việc Triệu Văn Uyển đẩy Tam phòng thật sự là nghìn người chỉ trích.

Từ thị vành mắt vẫn hồng hồng quan sát, nhanh nắm chặt khăn tay, thần sắc oán độc không che dấu, sao có thể cảm kích “Ta thật vất vả mang thai, ngươi lại giết con ta, một ly trà có thể xóa bỏ sao? Không khỏi quá buồn cười!”

Triệu Văn Uyển rốt cuộc ngẩng đầu lên, lúc này cũng là tùy ý cười, nhất thời mọi người có chút nhìn không ra Triệu Văn Uyển là làm sao, chỉ có Diệp thị với Triệu Văn Hi trong lòng cùng cả kinh, Triệu Văn Uyển vừa cười kiểu này nhất định sẽ không có chuyện tốt.

Quả nhiên, Triệu Văn Uyển tiếp theo chậm rãi nói một câu cuồng vọng “Ta chưa đẩy thẩm, tại sao có ý một ly trà triệt tiêu, chẳng qua là nhìn  vẻ mặt thẩm không tốt, ta đây làm vãn bối cấp ngài chén trà an ủi, đừng tí nữa kinh sợ từ trên ghế ngã xuống.”

Vừa dứt lời, không biết từ chỗ nào truyền đến một đoạn nói chuyện sinh động, một tiếng lanh lảnh nói “Tiểu tiện nhân Triệu Văn Uyển kia cho dù có nghìn cái miệng cũng không nói rõ được, ai sẽ nghĩ đến ta sẽ lấy tính mạng đứa nhỏ cố ý hãm hại nàng.”

“Tam phu nhân đừng quá lơ là, ngài dù sao cũng không mang thai, kế hoạch ban đầu rất tốt, Tam phu nhân cố tình phải một mình ra tay trước, khiến lão nô trở tay không kịp, vạn nhất có cái gì không chu toàn thì phải làm sao bây giờ?”

“Làm sao có cái gì không chu toàn, ngay cả Nguyên đại phu đều nhìn không ra, không có sự cố. Ngày ấy thật sự là do Triệu Văn Uyển cùng tiểu súc sinh kia làm cho ta tức giận, ta nhất thời nhịn không được, liền làm trước, cũng không lưu lại sơ hở, ngươi cũng đừng dọa bản thân.”

“Tuy nói hiện tại tình huống có lợi cho chúng ta, nhưng Đại tiểu thư cũng không phải người đơn giản, phu nhân vẫn là cẩn thận chút.”

“Ngày mai mẫu thân chủ trì đại cục, nhất định phải khiến tiểu tiện nhân kia không được tốt!”

Dứt lời, mọi người giật mình không thôi theo thanh âm nhìn về hướng con vẹt trên đỉnh đầu, tuy vẹt chỉ nói một đoạn, nhưng chỉ cần không phải người ngốc, cũng nháy mắt hiểu được âm mưu ẩn chứa trong đó, rõ ràng là dùng mang thai giả hãm hại Đại tiểu thư.

Triệu Văn Uyển nhìn tổ mẫu, quay đầu lộ ra ủy khuất “Tổ mẫu, ngài nghe lời nói vẹt học được sao, Văn Uyển thật sự cái gì cũng không làm, là Tam thẩm liên hợp người khác thiết kế hãm hại tôn nữ.” Vừa nói xong đột nhiên quét về phía Từ thị, một cái chớp mắt kia, giọng điệu đều là dị thường sắc bén.

Triệu lão phu nhân nhìn vẹt học nói nề nếp ở trên bàn, trong mắt suy nghĩ sâu xa, song còn chưa mở miệng đã bị Từ thị vội vàng ngắt lời “Vẹt này là ngươi nuôi, nhất định là ngươi dạy nó nói chuyện hãm hại ta!”

Chỉ là tay cầm khăn tay lộ ra chút run rẩy, Diệp thị cách gần nhất nhìn thấy rõ ràng, thấy nàng vì một con vẹt liền hoang mang rối loạn như vậy, đáy lòng ngầm giễu cợt, với đầu óc này còn dám đấu với Triệu Văn Uyển, một con vẹt sợ cái gì. Quả nhiên đứng ra nói chuyện, nhưng cũng có chừng mực.

“Mẫu thân, lời vẹt nói không thể làm chứng cớ, ngươi dạy nó nói một câu, nó sẽ nói một câu, cũng không thể nói rõ rốt cuộc là học ai nói. Lại nói đệ muội mang thai là Nguyên đại phu chuẩn đoán xác thực, tổng sẽ không bắt mạch cũng kém đi? Nhưng trong lời nói của con vẹt lại nhắc đến đệ muội giả mang thai hãm hại Văn Uyển, có nguyên đại phu bắt mạch, sao có thể biến thành giả, huống chi tình huống một thân đầy máu kia, ta nhìn đều kinh hãi, nhất định sẽ không là giả đi?”

“Đúng vậy, mẫu thân ngài xem tôn nữ tốt của ngài, ta không chỉ mất đứa nhỏ, còn chịu tiểu súc sinh kia của nàng vu oan hãm hại.” Từ thị nghe Diệp thị nói một phen xong, giống như tìm được người tâm phúc, khôi phục mấy phần, nhịn không được lại ô ô khóc lên.

Triệu Hoành Minh phất tay áo có chút không vui đứng lên, an ủi Từ thị ủy khuất khóc.

Mọi người tưởng tượng, trong lúc này, vừa có chút đường rẽ lại trở về, càng thêm chỉ trích Triệu Văn Uyển vì trốn tránh trách nhiệm, hành vi sử dụng thủ đoạn trơ trẽn.

Triệu Văn Uyển nghe tiếng nghị luận cũng không sốt ruột, nàng bất quá là muốn sự tình sáng tỏ một chút, cũng không thèm để ý nhất thời ở thế hạ phong, cố ý để Từ thị đắc ý, sau đó mới làm mất mặt, liền lập tức vỗ vỗ tay.

Vẹt nhỏ lập tức bay lên từ sà nhà phi xuống, thẳng lao xuống Tam phòng, bên này Từ thị sắc mặt biến hóa liên tục, gặp có cái gì lao thẳng xuống, cả kinh vội vàng đứng dậy. Triệu Văn Uyển đang cầm chén trà ở đối diện, ánh mắt ra hiệu, Tuyết Nhạn bưng khay bên cạnh cố ý đến gần, trong lúc mọi người bối rối liền nhìn thấy Tuyết Nhạn liền giống như bị đụng mạnh phải ngã trên mặt đất, nhất thời có máu đỏ tươi chảy ra, nhìn nhưng giống hệt tình cảnh hôm Từ thị đẻ non.

Triệu Văn Uyển vội vàng cười lạnh chỉ trích “Tam thẩm đối với tình cảnh này có phải rất quen thuộc.”

“Ngươi…” Từ thị từ trong hỗn loạn hoàn hồn, liền nhìn thấy một màn Tuyết Nhạn nằm trên mặt đất, bối rối không biết ứng phó như thế nào, đáy lòng sinh ra dự cảm không tốt.

“Mẫu thân, đây là ngài gọi là một thân đầy máu, không làm giả được?”

Diệp thị tuy rằng giật mình, lại ra vẻ trấn định nói “Tuyết Nhạn chắc là có chỗ nào bị đập chảy máu? Nhìn xem đều không đứng dậy nổi?”

Triệu Văn Uyển hừ lạnh một tiếng “Tuyết Nhạn, ngươi đứng lên đi.” Mọi người còn không kịp ngẫm nghĩ liền nhìn Tuyết Nhạn vốn đang nằm trong vũng máu không nhúc nhích rất thoải mái đứng lên, vỗ bụi trên váy, trên váy nhiễm loang lổ vết máu, vô cùng khiến người sợ hãi, nhưng bộ dáng không có việc gì, lập tức âm thầm cầm trong tay gì đó đưa ra trước mặt mọi người, mọi người ngạc nhiên, thổn thức không thôi.

“Đây là vật gì?” Lãnh thị tò mò lên tiếng trước.

“Đây là ruột dê con, sau khi rửa sạch cho máu vào bên trong, vừa rồi Tuyết Nhạn ngã sấp xuống chọc thủng ruột máu, cố ý làm cho nước nhiễm vào váy.”

Từ thị không thể tin lui từng bước nhỏ, mồ hôi trên trán ứa ra, kinh sợ nói không lên lời gì để biện hộ.

Triệu lão phu nhân ngồi ở trên ánh mắt sắc bén đã quét về phía Từ thị, trong lòng dĩ nhiên sáng tỏ.

Diệp thị càng không cam lòng tiến lên từng bước, nói “Kia còn Nguyên đại phu chuẩn bệnh…Không có sai, ngược lại gọi Nguyên đại phu đến hỏi một chút!”

“Tốt a, vậy mời Nguyên địa phu lại đây một chuyến.” Triệu Văn Uyển cười cười, sau đó phân phó người đi mời.

“Vâng.” Tuyết Nhạn mang theo váy đầy máu bình yên vô sự xoay người đi ra ngoài.

Nguyên đại phu tiến vào, tiểu đồ đệ đi sau bưng một cái khay, bên trong đựng một vật nhiễm máu, màu trong suốt, vết máu đã khô, đúng là ngày đó con vẹt mang trở về, mọi người nhìn cùng gì đó trong tay Tuyết Nhạn vừa rồi cực kỳ giống nhau, lại là một trận ghê tởm, Từ thị nhìn thấy thiếu chút nữa hoảng sợ ngã sấp xuống.

Ánh mắt Triệu Văn Uyển chăm chú nhìn Từ thị, nhìn nàng co rúm lại mà lùi lại từng bước, sắc mặt chuyển trắng, như là không tin chuyện này thì thào không có khả năng.

“Tam thẩm cũng quá sơ ý, ruột dê này làm quá nhiều máu, ngài không dùng được cũng không cần tùy tiện ném loạn a, không may khiến vật nhỏ nhặt về,” Ngày ấy cuối cùng Bảo Thiền nhớ ra, nói hình như là ruột dê Bách Linh xử lý, liên hệ thứ này mang theo mùi thuốc đông y của Từ thị, cùng với trên mơ hồ có dấu vết dùng móng tay chọc lỗ thủng, chuyện lúc trước không nghĩ ra đều xâu chuỗi lại.

Từ thị nghĩ muốn đứa nhỏ đến điên rồi, sao bỏ được sẽ dùng đứa nhỏ để hãm hại nàng, nếu đứa nhỏ trong bụng là giả, kia hết thảy đều rõ ràng.

“Ngươi ngươi ngươi… Đang nói bậy gì vậy, ta nghe không hiểu.” Từ thị con ngươi kinh hoảng dạo một vòng, lúc nhìn thấy bà tử lui ở một góc bo bo giữ mình mà lùi lại hai bước, càng luống cuống.

“Trên ruột dê này còn mang theo vị thuốc đông y trên người thẩm, không tin mời một số người lại đây ngửi thử.”

“Được thứ này, ta đi hỏi qua Nguyên đại phu, Nguyên đại phu tìm ra bên trong có một vị thuốc có chút gay mũi, gọi là Hương hựu, công hiệu có chút đặc biệt, có thể khiến mạch tượng con người có chút hỗn loạn giống như dấu hiệu mang thai. Nói đến cũng khóe, thứ này cực kỳ chọn nơi sinh trưởng, chỉ có ở Tây Nam, đúng rồi, là chỗ ca ca Tam thẩm ngài đóng quân.”

“Cái gì Hương hựu ta đều chưa từng nghe qua, vật kia sinh trưởng ở Tây Nam liên quan gì đến ta! Triệu Văn Uyển, ngươi hại con ta còn muốn trả đũa sao!” Từ thị chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục kêu gào, làm bộ giống như phải xông lên tát nàng, bị Triệu Văn Uyển bắt được, chặt chẽ nắm chặt cổ tay của nàng ta, lại bị móng tay nàng ta cào xước ra một đường vết máu.

Triệu Hoành Minh đã muốn mờ mịt ngơ ngác ngồi tại chỗ, Triệu Hoành Thịnh lại thật sự khiếp sợ.

Triệu Văn Uyển sắc mặt nhất thời âm u, thẳng giữ chặt tay nàng, một phen kéo ống tay áo nàng ta ra “Trên người ngươi còn có chứng cứ chắc không giả đi! Hai ngày nay là cảm thấy tay ngứa, cho là dị ứng, sai nha hoàn bôi thuốc bên ngoài, lại không có chút dấu hiệu khỏi phải không?”

Từ thị bị nàng nói, trực giác muốn đem ống tay áo vén lên, lại bị Triệu Văn Uyển giữ chặt, không thể tránh được, thần sắc bối rối kêu lên nói “Ngươi muốn làm gì?!”

“Hương hựu có thể khiến người có dấu hiệu giả mang thai, nhưng cũng có một tác dụng phụ, sau bảy ngày mới có thể hiện ra triệu chứng của bệnh, tỷ lệ xảy ra cao ở trên cánh tay, cổ tay, bắt đầu giống như bệnh sở, giống như dị ứng, bôi thuốc không có hiệu quả, nếu không cẩn thận, chờ thêm mười lăm ngày sau toàn thân sẽ thối rữa.” Triệu Văn Uyển cười lạnh buông tay, nhìn Từ thị khiếp sợ lui lại mấy bước, đặt mông ngồi trên đất.

“Quả thật, Hương hựu có độc, Tam phu nhân nếu dùng qua, tính ngày, đã muốn hơn mười ngày…” Nguyên đại phu mở miệng phụ họa một câu.

Từ thị như là đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt chăm chú nhìn nhiều điểm đỏ trên da thịt lộ ra ngoài, trong lòng một trận hoảng sợ. Khó trách vài ngày nay, thuốc mỡ xưa nay đều hiệu quả đều không dùng được, hóa ra là trúng độc, sau mười lăm ngày toàn thân thối rữa chạy vòng trong đầu, nhất thời sợ tới mức không thể động, lại bất chấp chuyện khác chạy về phía Nguyên đại phu, lên tiếng khẩn cầu cứu mạng.

Vừa nói xong, chân tướng sự tình cũng đều rõ ràng, Triệu lão phu nhân tức giận cầm quải trượng thẳng đánh qua, Từ thị khóc né hai cái, càng sợ dung mạo, thân thể mình bị hủy, hiểu được mình là xong rồi.

Nguyên đại phu cùng Triệu Văn Uyển nhìn nhau một cái, đối với nữ tử túm ống tay áo, hắn hơi có chút bất đắc dĩ, câu cuối cùng toàn thân thối rữa là Đại tiểu thư thêm vào, hắn cũng không nói qua như vậy, lại không nghĩ rằng đem người lừa thành như vậy, nhưng có thể phơi bày sự thật hắn cũng sẽ không giải thích nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.