Tuyết mùa đông bắt đầu rơi, Triệu Văn Uyển nghe nói bệnh cũ ho khan của lão phu nhân tái phát, buổi tối ngủ, gió lạnh thổi tới, ngẫu nhiên nói chuyện cũng là không ngừng ho khan. Nguyên đại phu xem bệnh nói là thuộc chứng khí hư (cách gọi của Đông Y),triệu chứng dương hư, viết phương thuốc uống cũng chỉ trị được phần ngọn không trị được tận gốc, tốt lên sẽ không còn hiệu quả nữa, chịu đựng đến đầu xuân thân mình mới có thể dần dần tốt lên.
Triệu Văn Uyển nghe vậy, kêu Bách Linh nấu cháo phục linh, bạch linh,hạt bo bo, bạch linh có khả năng tiêu đờm, hạt bo bo có lợi cho việc tiêu tan sung phù, đồng thời còn có thể bổ phế kiện tỳ, trước kia lão thái thái hàng xóm cách vách nhà nàng mùa đông đến liền nấu cho ông lão nhà đó ăn như vậy, có thể giảm bớt không ít.
Sau đó lại lấy một ít hạnh nhân lột vỏ nghiền thành bột, thêm đường đỏ vừa phải trộn đều sau đó làm bánh, đem vài miếng lá tía tô rửa sạch phủ lên, đưa vào trong nồi chưng. Hạnh nhân hâm nóng trị ho, lá tía tô hâm nóng thơm mát, giải phong hàn. Bánh hạnh tô hương vị ngọt ngào ăn ngon, ăn cùng với cháo là tốt nhất.
Nghĩ đến bên cạnh lão phu nhân còn nuôi một con mèo nhỏ tham ăn, lại để Bách Linh nặn thành vài hình dáng động vật, cùng chưng chín mang qua.
Trong Minh Nhứ Uyển, thật xa liền truyền đến tiếng ho khan, Triệu Văn Uyển được nha hoàn dẫn vào trong, liền nhìn thấy Triệu lão phu nhân nắm chặt khăn tay chịu đựng ho khan cười cười, nhìn thấy Tuyết Nhạn sau lưng nàng cầm một hộp thức ăn, ý cười càng rõ ràng “Đây là lại làm cái gì ăn ngon đến hiếu kính lão thái bà này…Ngô khụ khụ.”
Thụy Ca Nhi nghe được Triệu Văn Uyển đến, từ bên trong vội vàng chạy ra, nhìn thấy điểm tâm trên bàn mắt như quả nho cười híp thành một đường, đầu tiên là quy củ dâng cho lão phu nhân một ly trà mật ong nhuận miệng, một bên lấy bàn tay trắng noãn mập mạp giúp lão phu nhân thuận khí “Tổ mẫu phải nhanh nhanh tốt lên, Thụy Ca Nhi muốn ngủ cùng tổ mẫu.” Vì lão phu nhân ho khan sợ ban đêm quấy nhiễu hắn, để Dương ma ma mang đến phòng khác ngủ, làm cho Thụy Ca Nhi có chút không quen.
Triệu Văn Uyển nhìn, Thụy Ca Nhi được dạy dỗ tốt lắm “Nấu một chút cháo cùng điểm tâm, đều có công hiệu tiêu đờm trị ho, phương thuốc ta đã viết ra, Dương ma ma, để đầu bếp làm theo.”
Dương ma ma đón phương thuốc Triệu Văn Uyển đưa qua, chữ viết xinh đẹp, mím môi cười đến vui mừng “Đại tiểu thư có tâm, lão phu nhân vừa nói không muốn ăn uống, bất quá Đại tiểu thư đưa tới nhất định có thể nuốt trôi.”
Tuyết Nhạn giúp lão phu nhân múc một chén cháo, đặt ở trên bàn, Thụy Ca Nhi với bánh hình con heo nhân bánh đậu cắn một cái, vẻ mặt thỏa mãn nói “Tổ mẫu, Bách Linh làm ăn rất ngon!”
Triệu lão phu nhân nhìn hắn ăn ngon lành, cũng bị gợi lên vài phần muốn ăn, đang ăn chợt nghe một thanh âm ôn hòa hô tổ mẫu. Triệu Văn Hi từ bên ngoài đi vào, nha hoàn Lý Đồng đi theo sau cũng cầm một hộp thức ăn, nhìn tình cảnh trong phòng, ý cười không giảm hô một tiếng tỷ tỷ.
“May mắn là làm chè, không trùng lặp với tỷ tỷ, nghe nói tổ mẫu ho khan, nước tuyết lê ngó sen này là bản thân cháu gái tự nấu, vị không quá ngọt, tổ mẫu có thể uống thay trà.” Triệu Văn Hi dùng vải bông thật dày lấy ra chén nóng, lộ ra dụng tâm.
“Ngoan ngoan, đều biết thương lão bà tử ta đây.”
“Hai vị tiểu thư còn nhỏ đã nhu thuận như vậy, lão phu nhân thật có phúc.” Dương ma ma cũng phụ họa nói.
Triệu Văn Uyển cười yếu ớt mà nhìn Triệu Văn Hi tự nhiên ngồi bên cạnh mình, trong mắt xẹt qua một tia suy nghĩ sâu xa, nhìn hình như có cái gì không giống. Buông xuống con ngươi, cong khóe miệng kéo tay lạnh lẽo của Triệu Văn Hi, phát hiện người sau rất nhanh hiện lên một tia mất tự nhiên cực nhỏ, ý cười khóe môi càng lan rộng.
Nhét hộp thuốc cao vào tay nàng, quan tâm nói “Vốn đã định đi chỗ muội muội một chút, vừa lúc gặp, Ngọc trai tuyết cao này cho Văn Hi muội muội bôi tay, vào mùa đông thêu thùa may vá, đánh đàn ngón tay sẽ không nhanh nhẹn, bôi lên có thể lưu thông máu.
Triệu Văn Hi nhìn hộp tinh xảo khéo léo, tự nhiên nhìn ra vật không tầm thường, một ánh sáng tối tăm xẹt qua đáy mắt, đang cầm hộp, đối với Triệu Văn Uyển hiện lên vài phần thân thiết cười nói “Uyển tỷ tỷ yêu thương, muội nghĩ nên có đi có lại.” Nói xong, lấy từ trong tay Lục Vân một hộp mở ra, tản ra một một mùi hoa dành dành thản thiên.
“Trời lạnh và khô ráo, lấy hương cao này bôi mặt có thể không bị khô cả ngày.”
Triệu Văn Uyển cười nhận lấy “Hi muội muội thật là tri kỷ, một hộp như vậy có thể sử dụng qua mùa đông này.”
Triệu lão phu nhân híp mắt cười từ đầu đến cuối xem hai đứa nhỏ quan tâm lẫn nhau, tia lo lắng ban đầu cũng tiêu tán hoàn toàn, tính tình Văn Hi trong phủ hơi yếu đuối, đã đỡ hơn lúc còn nhỏ, mặc dù không bằng Uyển nha đầu, so với trước vẫn tốt hơn rất nhiều, thật cảm thấy vui vẻ.
Sau đó tán gẫu một chút, tỷ muội hai người thấy lão phu nhân vừa uống thuốc xong có chút buồn ngủ, liền một đường đưa ra cáo từ. Hai người song song ra Minh Nhứ Uyển, Triệu Văn Hi nhìn Triệu Văn Uyển trang bị đầy đủ, liền trên tay đều mang bao tay đặc chế bằng nhung, mở miệng cười nói “Hóa ra tỷ tỷ sợ lạnh như vậy.”
Lập tức đối với Tuyết Nhạn đi theo sau dặn dò “Trở về nấu chút trà gừng, xua đi khí lạnh.”
“Đa tạ Nhị tiểu thư nhắc nhở, nô tỳ nhớ kỹ.” Tuyết Nhạn đáp ứng, nhìn theo chủ tớ hai người Triệu Văn Hi rời đi, con ngươi nhiễm thâm ý “Nhị tiểu thư đối với tiểu thư…”
“Ngô, thay đổi thành thông minh nha.” Triệu Văn Uyển thu hồi tầm mắt, khóe miệng cong lên một độ cung, trong lòng suy đoán lần này sau khi đạp rớt đồng đội Triệu Văn Huyên ngu như heo, chỉ số thông minh của nữ chính quay lại?
Giống như càng khó giải quyết a…
Tuyết Nhạn đối với việc này không ngừng đánh giá, người phải thích ứng hoàn cảnh, Nhị tiểu thư thay đổi tựa hồ cũng là đương nhiên.
“Triệu ma ma hôm nay bị đưa đi phải không?" Triệu Văn Uyển vừa đi, lơ đãng lên tiếng hỏi.
“Dạ, hôm nay Kim Linh đi qua nhìn, Lý quản sự ngầm ra tay, người ngoài không nhìn thấy, chỉ là đau kêu to một hồi. Một bó tuổi lại như vậy đưa đi thôn trang, chắc không được tốt.”
Triệu Văn Uyển vừa lòng cong môi, sổ sách ghi chép của Triệu Sinh là người thân tín trong sân đưa qua, mới cố ý đánh mất ngọc điền hồng phỉ, đoán chắc tính tình nàng tham tài nhất định sẽ lấy, sau đó sai Kim Linh đi theo Nhị thúc về quê, đem chuyện Triệu ma ma giấu diếm nói trước mặt cha nương Triệu Sinh, hai người đến nháo, việc này tự nhiên giấu không được. Triệu ma ma làm quân sư quạt mo cho Diệp thị tất nhiên phải trừ.
Trúc Tương Phi Uyển, Triệu Văn Uyển vào cửa không bao lâu, chợt nghe Bảo Thiền tiến vào thông báo Vinh Xuân di nương lại đến, bất quá nàng lấy cớ tiểu thư có chút dấu hiệu bệnh thương hàn thỉnh đi rồi. Triệu Văn Uyển gật đầu, nghĩ chính mình “Bệnh thương hàn” sợ là hiểu rõ đi.
Vài cái lá cây trơ trọi treo trên cành cây khô, gió thổi qua, cuốn theo rơi xuống đất, Thiều Niên Uyển, nha hoàn bưng chén thuốc đi vào, chỉ chốc lát sau truyền ra thanh âm vỡ vụn, cùng với tiếng nha hoàn kinh hô, Diệp thị hư nhược tức giận mắng, làm cho người ta đều lăn ra ngoài.
Thân ảnh một bà tử lúc này đi vào trong uyển, cầm theo một cái giỏ đặt cái gì đó, vào trong phòng.
Trong phòng thuốc đánh đổ trên mặt đất, mùi thuốc xông vào mũi, bà tử vào cửa đặt rổ xuống, cầm nha hoàn lưu lại chổi quét dọn sạch sẽ, một bên nói “Phu nhân thuốc đắng dã tật, uống thuốc vào bệnh mới nhanh tốt lên.”
Diệp thị đang muốn xem kẻ nào không nghe lời dám lưu lại, gặp người đến chợt ngẩn người, trên trán dán hai miếng thuốc dán hình hoa mai tiêu máu đọng tùy theo nhăn lại “Sao ngươi lại đến đây?”
“Nghe chủ tử phân phó đến thăm, thuận đường đưa chút đồ bổ.” Bà tử đáp, lại rót ly trà nóng cho Diệp thị “Lão nô hiểu được phu nhân vì chuyện gì mà phiền lòng, vẫn muốn khuyên phu nhân nghĩ thoáng chút, đừng ảnh hưởng thân mình.”
Triệu Sinh cùng Triệu ma ma trước sau đều đi rồi, lại chọc lão phu nhân cùng lão gia không vui, nếu không bệnh tất nhiên là bị lĩnh phạt. Diệp thị trước mắt bộ dáng bị bệnh yếu ớt, không khác lão hổ bị rút gân là mấy, lộ ra yếu đuối.
“Tiện nhân Triệu Văn Uyển kia bức ta đến hoàn cảnh này, ngươi bảo ta như thế nào nuốt trôi cục tức này!” Diệp thị gắt gao nắm chặt ly trà trong tay, khuôn mặt vặn vẹo “Nàng đây là nhằm vào ta, muốn mạng của ta!”
Bà tử thở dài “Phu nhân cũng nhìn ra thủ đoạn của Đại tiểu thư, lúc này đối đầu sợ là không được tốt, có thể làm là dưỡng tốt thân mình, chờ sóng gió qua đi.”
Diệp thị nghe vậy trong lòng có chút bi ai, cũng hiểu được tình cảnh bản thân “Sóng gió này nào có dễ dàng qua đi như vậy.”
“Phu nhân chớ lo lắng, trong phủ nhiều người nhiều chuyện phức tạp, không biết chừng lúc này phòng nào đó không an phận ra cái chủ ý thiêu thân, chuyện của ngài sẽ nhanh qua đi” Bà tử nói có phần ý vị thâm trường.
“Nhanh trôi qua…” Diệp thị nhìn bà tử kia lộ ra tia kinh ngạc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]