Trong phòng giam tối tăm, một cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo đập vào mặt. Các phạm nhân bị nhốt trong nhà giam ngày ngày không thấy được ánh mặt trời, từ hôm qua đưa đến một nữ phạm nhân sau đó liền có chút ồn ào, nấn ná lại gần, những ánh mắt hoặc đục ngầu hoặc lơ mơ nhìn qua, bên phòng giam đối diện có một người trừng mắt không chớp nhìn từ trên xuống dưới bên này, trong mắt ý tứ xấu xa vô cùng rõ ràng. 
Minh Lan bị giam bên trong vô cùng hoảng sợ, lui vào trong góc, hận không thể đem toàn bộ thân mình giấu đi. Giường đá lạnh lẽo trải một chiếc chiếu cũ rách nát, ngay cả chén mẻ để uống nước cũng không có, đơn sơ mà lại âm u lạnh lẽo không chịu nổi, Minh Lan có khi nào phải chịu qua loại khốn khổ này đâu, cuộn tròn vào đầu gối ô ô khóc. 
Giam một ngày một đêm, vì ghét bỏ đồ ăn nhà tù như thức ăn cho chó, Minh Lan một giọt nước cũng chưa uống, lại vì phạm nhân bên cạnh như hổ rình mồi, lời nói đùa giỡn, khó nghe. Minh Lan bị chỉnh cơ hồ cả đêm hãi hùng khiếp vía trôi qua, thể xác và tinh thần cực kỳ mệt mỏi, khóe mắt vẫn còn nước mắt, chỉ im lặng vỗ về bụng, nhưng không có một tia ý đồ nhận tội. 
“Tiểu nương tử này miệng cũng đủ cứng rắn, thẩm vấn ba lần một chữ đều không nói, nhìn thân thể nhỏ bé da thịt nõn nà còn muốn tiếp tục ở trong lao ngục chịu khổ sao?” Ngục tốt ngồi ở bên bàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thi-quy-nu/2029217/chuong-69-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.