Từ An Cung, cây mai trong viện nở hoa sớm hơn so với các cây bên ngoài, tuyết đầu mùa giống như sợi bông, một bông một bông rơi trên hoa mai, cũng không che được đỏ sẫm diễm lệ bức người.
“Lúc này mới ở có mấy ngày đã phải trở về, trong lòng ai gia thật có chút luyến tiếc.” Đậu Thái Hậu lôi kéo tay Triệu Văn Uyển, nhíu mày liếc mắt Việt quý phi phía dưới cũng tới đây thỉnh an, có điều chỉ nói “Chuyện nửa đêm hôm qua khiến ngươi chịu ủy khuất rồi.”
Triệu Văn Uyển cười mặt mày cong cong, đối với việc Thái Hậu ưu ái đáy lòng vô cùng cảm kích, “Văn Uyển trước kia từng có thời gian không hiểu chuyện, khiến người khác hiểu lầm… Đêm hôm qua Vĩnh Bình nghĩ ra biện pháp thần kì, Văn Uyển cũng không chịu ủy khuất gì, hôm nay phải đi, cũng quấy rầy đã lâu, sợ tổ mẫu nhớ thương, cố ý đến cùng Thái Hậu chào từ biệt.”
Một phen lời nói xoa sạch lịch sử đen tối của chính mình, mang chính mình thoát ra khỏi đó, lại khiến những người ở đây nghe thoải mái. Việt quý phi mất đi vật cưng đau xót chưa giảm, lại không nghĩ động tĩnh hôm qua chọc Thái Hậu không vui, đối với việc Triệu Văn Uyển đưa ra lời nói phải đi, vốn là không vui nhưng sau khi nghe lại có vài phần thay đổi, hơn nữa còn khen con mình, mắt đẹp hướng về Triệu Văn Uyển, phát hiện có chút không giống trước kia.
Chẳng qua là Triệu Văn Hi đứng ở không xa giờ phút này có phần khổ sở, Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thi-quy-nu/2029196/chuong-61-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.