Chương trước
Chương sau
“Một đôi ba.”

“Song quỷ, nổ.”

“Chúc mừng Thái Hậu lại thắng!” Triệu Văn Uyển cùng Vân cô cô chơi đấu địa chủ với Thái Hậu, làm nông dân đáng thương trên mặt đều bị vẽ phạt, hai bên khóe miệng Triệu Văn Uyển bị vẽ thêm chòm râu, phần đuôi còn hơi xoắn lại lúc cười to sẽ hơi cong cong theo rất giống một con mèo nhỏ thỏa mãn.

( Đấu địa chủ (Landlords-Bài Tú Lơ Khơ) là một loại bài tú-lơ-khơ. Trò chơi có ít nhất 3 người tiến hành, dùng một bộ 54 lá ( ngay cả lá bài quỷ),trong đó một người làm địa chủ, còn lại hai nhà là một phương khác, song phương đấu nhau, một phương ra bài trước thì chiến thắng.)

Thái Hậu nhìn đến vui vẻ, lại ở trên trán nàng vẽ thêm ba nét ngang, bút lông đảo qua hơi ngứa Triệu Văn Uyển theo bản năng cau mày, dáng vẻ càng sống động khiến Thái Hậu cười thành tiếng.

“Thái Hậu…” Hôm nay Triệu Văn Uyển là xả thân vì Thái Hậu vui vẻ, nghĩ đến Thái Hậu là bắp đùi ngàn lượng vàng, người nào đó càng thêm dốc sức.

Vân cô cô bất đắc dĩ liếc tấm bài tinh xảo dùng kim loại mỏng làm thành trong tay, ban đầu còn ồn ào không hiểu quy tắc chơi, sau chơi liền hiểu được, trộm nhìn Triệu Văn Uyển, rõ ràng là cô nương nhỏ này bày ra trò chơi mới để chọc Thái Hậu vui vẻ, ngược lại chưa nói gì. Thấy đã chơi được một thời gian, đứng dậy đi Ngự thiện phòng lấy ít nước nóng.

“Quy tắc chơi bài này thật mới lạ, kiểu dáng cũng tinh xảo.” Thái Hậu đối với hình ảnh hoa cỏ y như thật vẽ trên tấm bài yêu thích không thôi.

“Văn Uyển từng nhìn thấy quy tắc chơi trò này ở trong một quyển sách cổ, sau nhờ đại ca vẽ hộ mặt bài, tìm thợ thủ công làm một bộ. Thái Hậu nếu thích, bộ này để lại cho ngài giải buồn.” Triệu Văn Uyển nhu thuận nói, thầm nghĩ mình ở trong cung chưa được hai ngày đã cảm thấy nhàm chán, huống hồ Thái Hậu…. Cùng Triệu lão phu nhân giống nhau đều thiếu người ở bên chọc cười giải buồn.

Đậu Thái Hậu chứa ý cười thản nhiên nhìn nàng, trong ánh mắt càng thêm vừa lòng, hôm qua Vân cô cô trở về đã kể lại, khiến nàng nhớ đến một sự kiện trong lòng lại bắt đầu cân nhắc, càng nhìn càng thấy thích hợp, chúng nhìn rất xứng đôi.

“Ai gia cũng không lấy không của ngươi.” Dứt lời, liền sai người mang một hộp gỗ nhỏ sơn màu vàng rực rỡ, Thái Hậu đón lấy mở hộp ra, bên trong đặt một dây xích bạc nằm trên vải tơ tằm, trên dây xích treo một cái khóa đồng tâm chế tác tinh mỹ dùng noãn ngọc màu xanh làm thành, sáng bóng trong suốt, nhìn rất đẹp mắt. “Nhìn có thích không?”

“Đồ này rất quý giá…” May mà sau khi xuyên qua nhìn quen bảo vật, Triệu Văn Uyển nhìn khóa ngọc trong tay Thái Hậu chỉ liếc mắt đã biết nhất định không phải đồ tầm thường, không thể nhận nổi.

“Đồ vật này, phải xứng với người phù hợp, tìm đúng chủ nhân mới được.” Thái Hậu bỗng nhiên nói sâu xa, lập tức kéo Triệu Văn Uyển qua không để cho nàng từ chối mà đeo lên “Đây là một phen tâm ý của ai gia, Uyển nha đầu chớ có phụ lòng.”

Triệu Văn Uyển chống lại ánh mắt từ ái của Thái Hậu, mê mê tỉnh tỉnh mà gật đầu, cứ cảm thấy câu nói của Thái Hậu giống như có hàm ý.

Vân cô cô vừa lúc bưng tổ yến đi vào, chia thành hai chén, nhìn thấy khóa ngọc lộ ra trên cổ Triệu Văn Uyển hơi hơi kinh ngạc, cũng rất nhanh thu lại, cúi xuống nói nhỏ bên tai Thái Hậu một câu, hai người hứng thú nhìn Triệu Văn Uyển.

Triệu Văn Uyển không hiểu sao cảm thấy lạnh sống lưng, đang muốn hỏi chợt nghe Vân cô cô mở miệng lái sang đề tài khác. “Đã lâu không thấy Thái Hậu vui vẻ như vậy, Uyển tiểu thư nếu ra cung, Thái Hậu liền lại bày khuôn mặt nghiêm túc với lão nô, Uyển tiểu thư sau này nên thường xuyên vào trong cung chơi.”

“Chỉ cần Thái Hậu không chê Văn Uyển đến làm phiền là được.” Triệu Văn Uyển thuận thế gặp may khoe tài nói.

“Uyển nha đầu khiến người thích như vậy, ai dám ngại phiền?” Thái Hậu cười đón ý nói.

Người không có ánh mắt, còn lừa gạt đùa giỡn người khác chính là cháu trai ngài! đáy lòng Triệu Văn Uyển yên lặng phỉ nhổ, chỉ cần vừa nghĩ tới mình ở trước mặt người nọ nhiều lần bị xấu mặt như vậy, lời nói cả đời nhất thế một đôi nhân không ngừng vang bên tai, giống như đánh bản thân một cái tát vì nhận nhầm, thê thảm vô cùng!

Thái Hậu thấy nàng cúi đầu, bức vẽ trên mặt quên chưa lau, rất giống con mèo nhỏ bị bắt nạt, che môi cúi đầu nở nụ cười, sau đó liền giả bộ mệt mỏi, để Vân cô cô giúp đỡ quay về tẩm điện nghỉ ngơi.

Triệu Văn Uyển lấy lại tinh thần, tự nhiên không ở lại quấy rầy, xin cáo lui với Thái Hậu, trước khi đi nhìn thấy khóe môi Thái Hậu nhếch lên một tia trêu đùa, không hiểu sao nổi lên dự cảm xấu.

Mãi đến khi nàng đến giữa điện bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thấy bóng dáng mấy ngày nay mình né tránh, lông tơ trên người đều dựng đứng, cũng đoán được Vân cô cô quay lại lặng lẽ nói với Thái Hậu, người này… Bộ dáng rõ ràng là đợi mình.

Cố Cảnh Hành nhìn thấy Triệu Văn Uyển cũng sững sờ một lúc, khóe miệng râu mèo run run, cái trán còn một cái chữ vương không hoàn chỉnh, một đôi con ngươi sáng đảo qua đảo lại, lộ ra một chút cảnh giác phòng bị, rất giống con mèo có bộ dáng giống hổ, có phần thú vị, khóe miệng không tự giác cong lên.

Không lường trước để Triệu Văn Uyển nhìn thấy, càng cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, cảm giác khác thường tất có điều không ổn, không nên để Cố Cảnh Hành gian ác trước mắt này mê hoặc lòng người.

“Văn Uyển gặp qua Lục vương gia, Vương gia kim an.”

“…Miễn lễ.”

Triệu Văn Uyển nhẹ nhàng thở ra, đang muốn như bình thường cáo lui thì bị Cố Cảnh Hành ngăn cản đường đi, đột nhiên chống lại một đôi con ngươi tối đen như mực không tự giác nuốt nước miếng, khoảng cách gần như thế, Lục vương gia thật sự là trời sinh đẹp chết mất, rất phù hợp đảm đương bốn chữ “sắc đẹp chết người”

Cung nữ ban đầu đứng yên lặng trong điện không biết khi nào thì lui xuống, chỉ còn lại hai người, có vẻ trống trải. Cố Cảnh Hành ngăn lại đường đi của Triệu Văn Uyển, giọng nói nặng nề hỏi “Bổn Vương khiến ngươi không muốn gặp như vậy sao?”

Nhắc tới việc này hắn liền tức giận, ngày đó để nàng nhìn thấy mình cùng Triệu Văn Hi lôi kéo, liền vẫn nghĩ gặp mặt nói cho rõ ràng, nhưng mà một lần lại một lần tìm đều vồ hụt, rõ ràng là người trước mặt cố ý trốn tránh chính mình.

Triệu Văn Uyển chớp chớp mở to đôi mắt vô tội, phát hiện tâm trạng Cố Cảnh Hành không được tốt, loại tình huống này phải vuốt mông ngựa nha, liền bày ra nụ cười tiêu chuẩn chân thành nói. “Vương gia ngài có rất nhiều người muốn gặp, thật sự,”

Cố Cảnh Hành cụp mắt nhìn nụ cười sáng chói của nàng, nhìn thấy đáy mắt kia có một tia giảo hoạt, trong lòng biết đáy lòng người này chắc lại nghĩ đến cái gì, tuyệt đối không giống như lời nói, dừng một chút, khóe miệng gợi lên ý cười tà ác nói “Hả? Vậy ngươi nói xem bổn vương có điểm nào khiến người muốn gặp?”

“….” Hoàng di nãi nãi, cháu trai của ngài ác liệt như vậy ngài sao lại thành Tống Ngọc Uyển Đường thứ hai rồi! Triệu Văn Uyển âm thầm nghiến răng, chỉ phải cười theo ứng phó Vương gia thất thường nào đó, “Vương gia ngài chỗ nào cũng tốt.”

Cố Cảnh Hành chăm chú nhìn nàng từ chối cho ý kiến, dư quang nhìn thấy vật lộ ra ngoài cổ áo nàng, hơi híp mắt, hoàng tổ mẫu…Tâm tình không hiểu chuyển biến tốt, trên mặt cũng không biểu hiện.

Tại lúc Triệu Văn Uyển cảm thấy mặt sắp cương cứng, Cố Cảnh Hành mới buông tha mà lên tiếng “Ngày ấy người nhìn thấy, đều không phải như ngươi nghĩ, nàng…” Làm như nghĩ đến cái gì dừng lại, trên mặt xẹt qua một chút lo lắng, cực nhanh nói “Bổn vương cũng không thích kiểu nữ tử đó.”

Triệu Văn Uyển ban đầu không có tâm tình mà nghe, như con gà con mổ thóc gật gật đầu phụ họa, đợi lời nói theo trong đầu đi một vòng, đột nhiên ý thức được Cố Cảnh Hành đang giải thích với mình, con ngươi nhất thời trừng lớn, không thể tin mà nhìn hắn. Trời ơi, nam chính trong kịch bản nói cho ta biết, hắn không thích nữ chính trong kịch bản là có ý tứ gì?

“Sau này, chớ né tránh bổn vương.” Cố Cảnh Hành do dự một lát nói nhỏ, giữa lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ còn dẫn theo một ít vị chát, nhìn chằm chằm con ngươi sáng rực chói mắt của nàng, có chút khó có thể khống chế thân thể mà hướng về phía trước nghĩ muốn biết cảm giác khi sờ vào tóc nàng là như thế nào.

Cố Cảnh Hành từ trước đến nay là người theo trường phái hành động, luôn thuận theo lòng, nếu động tâm, hắn quyết định phải từng chút từng chút điểu chỉnh quan hệ giữa hai người thật tốt.

Triệu Văn Uyển cả người cứng ngắc, chỉ cảm thấy quan điểm cuộc sống bị đánh thật lớn, kinh ngạc nhìn Cố Cảnh Hành giống như uống sai thuốc, hành động nhanh hơn suy nghĩ mà … Đẩy cánh cửa chạy thoát, loại sai lầm không giống trong kịch bản này thật đáng sợ!

Tay Cố Cảnh Hành còn giơ giữa không trung, ý cười khóe miệng ngưng kết lại, nhìn bóng dáng như con thỏ chạy trốn biến mất khỏi tầm mắt, hoàn toàn đen mặt.

Triệu Văn Uyển…, nàng…Được lắm.

Triệu Văn Uyển một đường chạy về Phương Hoa Điện hoảng sợ chưa thể bình tĩnh, uống hai ly trà lạnh mới tính có chút hòa hoãn, liền chống lại hai gương mặt kinh ngạc, hơn nữa tầm mắt trào phúng của Triệu Văn Huyên khi nhìn mặt mình, khiến nàng không tự giác sờ sờ, bỗng nhiên nhớ tới Thái hậu vẽ phạt, một lúc sau lại quên mất, liền một đường như vậy.

“…” Mọi việc hôm nay đều không tốt, Triệu Văn Uyển trong lòng thê lương, nhưng cũng không vui để Triệu Văn Huyên như ý, ra vẻ không để ý lắm mà nhếch miệng cười nói “Thái Hậu ngự bút, tự nhiên là lưu lại làm kỉ niệm.”

Ngôn ngữ lộ ra sự quen thuộc độc nhất, còn có trên cổ nhiều ra một khóa ngọc, tuyên bố rõ ràng hôm nay Triệu Văn Uyển ở chỗ Thái hậu thật tốt, điều này làm Triệu Văn Huyên cùng Triệu Văn Hi ghen tị không thôi.

Triệu Văn Huyên không phục mà cố ý bế đoàn lông tơ màu trắng trong tay Triệu Văn Hi, mang theo vài phần khoe khoang nói “Vẫn là tuyết cầu của chúng ta là tốt nhất.’

“Văn Huyên…” Triệu Văn Hi đối với con vật Việt quý phi yêu thích cưng chiều cẩn thận vạn phần, thấy nàng như thế, không khỏi khẩn trương mà hô một tiếng.

Ánh mắt Triệu Văn Uyển dừng ở trên người con chồn trắng khéo léo, quả thật xinh đẹp, nghĩ đến chính mình từng trải qua vòng luẩn quẩn kia, thuận miệng nói một câu “Lông nhìn thật trơn mịn, chỉ là không đủ làm một chiếc áo khoác.”

“…”

“….”

Tiểu tuyết cầu hướng về phía Triệu Văn Uyển nhếch miệng nhe răng, rụt mạnh vào trong ngực Triệu Văn Huyên, người sau ôm trấn an, lộ ra tự tiếu phi tiếu nói “Uyển tỷ tỷ tâm tư thật lớn, còn muốn lấy con vật Việt quý phi yêu thương cưng chiều làm áo khoác.”

Triệu Văn Uyển thần sắc ngừng lại một chút, nhíu mi, nghĩ đến Triệu Văn Hi hai ngày nay ân cần lấy lòng Việt quý phi, có thể làm cho vật Việt quý phi cưng chiều ban cho, xem ra tiến triển cũng không sai. Chính là không hiểu sao nghĩ đến Cố Cảnh Hành vừa mới nói…chớp mắt hoảng hốt một cái, trong đầu toát ra một cái suy đoán to gan.

Triệu Văn Huyên nhìn nàng không lên tiếng nghĩ nàng sợ hãi, lúc này mới thoải mái mà ngẩng cao đầu ngang ngược trở về bên người Triệu Văn Hi, nhẹ nhàng xoa đầu tuyết cầu, hiển nhiên cũng rất thích.

Ngoài cửa, một bóng dáng đang muốn vào nhìn thấy một màn này, dừng lại bước chân, đáy mắt xẹt qua một tia tối tăm, lập tức nhấc làn váy, xoay người vội vàng trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.