Hạ di nương một thân bị thương, băng bó qua loa nhốt ở sài phòng, ngay cả hơi sức làm ầm ĩ cũng không có, cũng không biết có phải có người cố ý phân phó hay không, hoặc là mọi người vô ý đẩy vào tường, tóm lại kết cục rất thê thảm. 
Ngoài Thụy Ca Nhi bị gạt không cho biết còn lại người từ trên xuống dưới trong phủ cũng chỉ có Triệu Văn Huyên đi nhìn, nhưng bị giới hạn phạm vi, có câu nói kia của Triệu đại lão gia, Triệu Văn Huyên nghĩ muốn cầu xin cũng chỉ dừng lại ở suy nghĩ, thật vất vả trở về lại phải đi vào nơi đó…. 
Diệp thị trải qua chuyện này nguyên khí đại thương, ở trong uyển nghỉ tay dưỡng sức, chắc là cuối cùng thoải mái phát tiết nên thông suốt, buồn bức trên mặt tản ra không ít, tuy là ưu thương, nhưng cùng người ngày ấy phát tác như hai người khác nhau, khôi phục khí độ ngày xưa. 
Bị bắt nhốt hai ngày, chỉ có bánh bao với dưa muối, đem Hạ di nương vốn mảnh khảnh gầy đi một vòng, trên đùi quấn băng gạt, mệt mỏi dựa vào góc tường, Triệu Văn Huyên khi đó đến trong mắt mới sáng rực lên “Huyên Nhi, có đi cầu lão phu nhân chưa, không, đi cầu xin phụ thân ngươi, phụ thân ngươi thích nghe nương đánh đàn nhất, mau đem cầm…Ngươi đi lấy cho ta.” 
Cách một cánh cửa, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, chấn song cửa sổ dày hẹp, một cánh tay người cũng không chui vừa, Triệu Văn Huyên dùng sức thò tay vươn qua khe cột nhưng tay bị đỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thi-quy-nu/2029148/chuong-47-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.