Trên nhuyễn tháp, Triệu Văn Uyển rất là lười nhác nhìn, thỉnh thoảng liếc mắt lên nhìn một cái, chiếu lỗi hai người chọn chỗ nói hai câu, trong lòng rất có loại cảm giác thoải mái không cần đứng nói chuyện cho đau lưng.
Chính là lời nói kia ở trong tai Triệu Văn Huyên thì phải là tràn đầy ác ý, đương nhiên Triệu đại tiểu thư cũng là ép người không thèm để ý người khác nghĩ như thế nào.
Hai người trong lúc đó sóng ngầm bắt đầu khởi động, Triệu Văn Tuyết là cái ngốc lăng, không giống Diệp thị khôn khéo, hoàn toàn không phát giác đến, bày ra tư thái ở trong phòng chậm rãi đi lại, hành lễ, mỉm cười, đối nhân xử thế, thậm chí bưng một ly trà uống một hớp nước đều cẩn thận chặt chẽ, học được cẩn thận. Từng vòng tư thái đi xuống dưới, Triệu Văn Huyên bị quấy nhiễu không làm được gì, khi tới gần bên cạnh nàng bỗng nhiên hiện lên linh quang, theo bản năng nhìn cái chân của mình ngáng đi ra ngoài.
“Ai ui” Một tiếng kêu to, Triệu Văn Tuyết chính cẩn thận cầm ly trà không kịp phòng bị, thẳng tắp đổ về phía Triệu Văn Uyển trên nhuyễn tháp, người sau phản ứng nhanh, một phen túm trụ nàng đồng thời, trên người một nửa bị nước trà thấm ướt, may là ly trà lạnh, chính là bẩn quần áo thôi.
Triệu Văn Tuyết ở trong khuỷu tay Triệu Văn Uyển, lăng lăng nhìn quần áo bị ly trà làm bẩn một mảnh, hốt hoảng run run, bịt miệng liền khóc lên.
“….” Triệu Văn Uyển còn không có mở miệng đánh gãy khiến cho nàng ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thi-quy-nu/144793/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.