Sở Kiều cảm thấy, bất kể là do khuôn mặt đẹp trai của Lục Minh Hà, hoặc thanh âm hơi khàn khàn của hắn, đều rất ảnh hưởng đến phán đoán. Cậu ngay lập tức lùi về sau hai bước, kéo ra một khoảng cách an toàn, nhìn trời nhìn đất, chỉ không nhìn Lục Minh Hà.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Muốn phao em.” Lục Minh Hà nhếch môi, cười đến tao nhã nhưng lại vô liêm sỉ.
*Phao: Muốn cua, tán tỉnh ai đấy, còn có nghĩa là muốn ngủ người đó.
“… Anh chết tâm đi.”
“Anh cảm thấy rất có hi vọng.”
Không có.
“Lúc anh nói chuyện với em, em sẽ đỏ mặt.”
Nói bậy.
“Bây giờ em đang đỏ mặt này.”
Nói bậy!
“Lúc anh hôn em, hình như em cứng.”
Không có!!
Sở Kiều đỏ mặt đứng tại chỗ, có trăm miệng cũng không cãi lại được. Lục Minh Hà đi tới, khoác vai cậu, dẫn cậu về hướng ký túc xá.
“Tiểu Kiều, không bằng như vầy…”
“Cự tuyệt.”
“Trước tiên nghe anh nói xong đã.” Ngữ khí của Lục Minh Hà giống như đang thảo luận ngày mai đi chơi chỗ nào, “Dù sao em cũng không hề thấy xúc động đối với anh, em để cho anh thử xem xem, cũng không lỗ lã gì.”
“Tôi…”
“Hay xu hướng tình dục của em không chịu nổi thử nghiệm.”
Cái này nhất định là phép khích tướng, Sở Kiều một bên suy nghĩ một bên nói: “Yêu không phải để thử.”
Lục Minh Hà buồn buồn cười hai tiếng, cánh tay thu nhanh lại, nghiêng đầu hôn trên khuôn mặt của Sở Kiều một cái, đụng nghiêng kính mắt của cậu. Sở Kiều ghét bỏ lau mặt một phen, lau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thap/884327/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.