Anh ta vì sao lại ngồi trên giường của mình mà tự an ủi.
Trông toàn thân anh ta hình như thấm mồ hôi, cọ hết lên drap giường của mình.
Mình rõ ràng đã gõ cửa!
Rõ ràng nhìn như một sư huynh rất lịch sự, vì sao lại làm chuyện xấu hổ như vậy.
Anh ta dựa vào cái gì mà không biết ngượng như thế, phía dưới rất lớn thì giỏi lắm sao!
Trời ạ, bản phác thảo kia sẽ không phải là vẽ của chính anh ta đi, rất không biết xấu hổ.
Đầy đầu Sở Kiều đều là ý tưởng loạn thất bát tao, hai mắt trống trỗng, hoàn toàn dựa vào trực giác để bước đi, hai tay giấu trong túi quần, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Phó Thi Ngữ ở bên cạnh một mực nói chuyện, thế nhưng một câu cậu cũng không nghe lọt tai.
“Này, Tiểu Kiều, cậu tự nhiên đờ ra làm gì?” Phó Thi Ngữ liếc một cái.
Ai? Tiểu Kiều? Gọi mình?
“Không… Không có.”
Phó Thi Ngữ chậc chậc trong miệng hai tiếng, nhấn nút mở thang máy, nhanh chân đi vào.
Đến phòng luyện tập, Sở Kiều bỏ ra ròng rã nửa giờ, nỗ lực đem bản thân nhổ ra khỏi đống suy nghĩ hỗn loạn, lập tức tập trung lại sự chú ý của mình.
Vở kịch đang sắp tới chỗ cao trào nhất, nam sinh bên trong kịch bản sử dụng thủ đoạn cuối cùng, giả bộ bạo lực với Phó Thi Ngữ đóng vai nữ sinh, bức bách giáo sư giao ra chìa khoá. Rốt cuộc là trò chơi giết tâm được thiết kế tỉ mỉ, hay là sự tàn bạo thực sự, đã là ranh giới mơ hồ, người thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thap/884322/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.