Cửa Bắc hoang vắng, sử quan khó ghi lại.
Chim nhạn lẻ loi bay về phía chân trời, vút tới hướng tịch dương trên sông lớn. Khói bếp uốn éo lượn trên đầu tường, bị gió bắc thổi qua liền tản đi.
Trịnh Bách Hộ chạy một vòng quanh tường thành, đá vài tên tiểu binh đến nghiến răng xin tha mới chịu thôi. Bên dưới thường thành, nhìn thấy một đoàn người phong trần từ phía xa đi tới, hắn nheo mắt nhìn một lúc, chưa kịp nói gì, đội trưởng đội mười Triệu Hổ đã cướp lời: “Ai yo, nguy rồi, kia là quan sai từ thượng kinh phái tới sao!?”
Trịnh Bách Hộ chăm chú liếc nhìn, tiếng hừ phát ra từ mũi: “Ngươi nhìn cho rõ, từ chiếu ngục tới.”
Triệu hổ tặc lưỡi: “Đại nhân khỏi cần nói, đúng là thế…”
Mọi người đều hiểu trong lòng, phàm là từ chiếu ngục đi ra, có ai không phải con nhà quan lớn phạm phải tội lớn bị bãi quan cách chức làm thứ dân, những người này đều giống nhau, hoặc là trải qua chặng đường lưu vong đã sớm sợ muốn chết, hoặc là tâm so với trời còn cao ngất tưởng mình vẫn còn vinh hoa phú quý. Bất kể là loại nào, đều là không biết tỉnh ngộ.
Trịnh Bách Hộ đã gặp qua nhiều thành quen, khoát tay một cái nói: “Giao cho ngươi.”
Đôi mắt tam giác của Triệu Hổ láu lỉnh, nhếch miệng cười, lộ ra cả hàm răng vàng khè, cúi đầu khom lưng nói: “Vâng, ngài cứ xem đi, cam đoan giúp ngài giáo huấn đến ngoan ngoãn phục tùng.”
Trịnh Bách Hộ lười để ý Triệu Hổ, thằng nhãi này xuất thân từ du côn vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-tan-mo-so/1747977/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.