Có lẽ là tư thế cuộn mình khiến cho người ta nảy sinh đôi phần cảm giác an toàn, tựa như ôm chặt lấy mình như vậy biết đâu có thể lưu lại thứ gì đó, Sở Du cúi đầu thật thấp, chóp mũi đều đã ướt đẫm mồ hôi, đau đến cùng cực cũng chỉ dùng ngón tay chăm chú xoắn lấy đệm chăn dưới thân, không nói một lời.
Lúc đại phu thở hồng hộc chạy tới, Tần Tranh gọi Sở Du mấy lần đều không thể gọi được hắn tỉnh, cuối cùng đành phải dùng sức túm tay hắn ra.
Sở Du lúc này mới bỗng nhiên mở mắt, cách tầng mồ hôi mù mịt, chớp chớp đôi mắt có chút chua xót, mơ hồ nhìn thấy là đại phu đến, lúc này mới chậm rãi dãn thân thể nằm ngửa, để cho đại phu bắt mạch.
Tần Tranh dùng khăn lau đi mồ hôi đọng trên thái dương Sở Du, cố nén lo âu và khẩn trương trong lòng, miễn cưỡng trấn an hắn nói: “Không có chuyện gì, ngươi vừa mới ngủ thiếp đi à?”
Sở Du khẽ lắc đầu, khàn giọng nói: “Vô cùng đau đớn, có chút lâm vào hôn mê.”
Tần Tranh trong lòng xiết chặt, há to miệng nuốt xuống lời muốn nói, không dám quấy nhiễu đại phu đang bắt mạch.
Áo bào của Sở Du bị giải khai, đại phu đưa tay khoác lên trên phần bụng lớn của hắn, cơ thể sống trong nhung lụa mang theo một vẻ đẹp mỏng manh, vân da mịn màng như tuyết, đường cong lộ ra đều là tinh xảo xinh đẹp. Đúng là như thế, khi đầu ngón tay đại phu áp qua lưu lại vết tích, khiến cho Tần Tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-tan-mo-so/1747960/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.