Sở Du chậm rãi rũ tay xuống, cả người cứng đờ. Trong phòng yên tĩnh, hắn nghe được nhịp tim đập loạn của mình, tựa như chú thỏ rừng bị mãnh thú dồn đến vách núi, cảm giác sợ hãi khi bị đẩy tới bước đường cùng chạy thẳng lên não.
Bản thủ trát mở ra ấy, tựa như một lưỡi dao, cắt ra lớp tường đồng vách sắt dối trá, từng nhát hạ xuống, phá đi tầng tầng bụi bặm thời gian thấm đầy đau thương, cạo xương gót thịt, rút gân đào tủy, cuối cùng có thể nhìn thấy chỗ sâu nhất dưới đáy lòng một vòng huỳnh quang yếu ớt. Đó là một hạt cát nhỏ bé chẳng đáng kể bị vùi sâu trong trái tim, dùng mấy chục năm thai nghén thành một viên minh châu, là một lời yêu chẳng gửi, là một mối lưu luyến không thể đơm hoa kết trái.
Sở Du chưa bao giờ cảm thấy khó xử như thế, giống như tất thảy những kiêu căng ngày thường đều trở thành một chuyện nực cười, tựa như y phục che đậy thân thể dưới ban ngày ban mặt liền bị xé toang, xấu hổ giận dữ đến hận không thể chết. Nếu như lúc này Tần Tranh nhân cơ hội dùng lời nói mỉa mai hắn, hắn nhất định sẽ không phản bác được, thua đến thảm hại.
Thật lâu, chỉ nghe thấy Tần Tranh cười khẽ một tiếng.
Sở Du cả người phát lạnh.
“Gì đây… Còn tưởng là Nhị gia diệu bút sinh hoa* thế nào, chữ này so với chữ của ta cũng chẳng đẹp hơn được mấy.” Tần Tranh nói khoác mà không biết ngượng.
* Diệu bút sinh hoa (妙笔生花): Truyền thuyết kể rằng, Lí Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-tan-mo-so/1747953/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.