Tần Tranh nhướng mày nhìn Sở Du, phá vỡ im lặng hỏi: “Đã nhớ ra chưa, Nhị gia của ta?”
Sắc mặt Sở Du sầm sì đến mức sắp rơi mưa.
Tần Tranh giọng điệu mỉa mai nói: “Nhị gia chớ có xem thường hai đồng bạc kia.” Cái miệng bị dồn nén hai tháng, rốt cuộc cũng có thể mở.
Sở Du dần dần buông lỏng ngón tay, thoáng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Tranh.
Tần Tranh vốn đơn thuần muốn dùng cái miệng lấy chút lợi lộc, thuận tiện chứng kiến bộ mặt ăn quả đắng của Sở Du, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Sở Du đang nhìn mình chằm chằm, nhịn không được có chút chột dạ, khẽ khụ một tiếng nói: “Chuyện tới lúc này, nói cái gì thì cũng đã trễ rồi…”
“Đừng vọng tưởng.” Sở Du cắt ngang lời nói của Tần Tranh: “Ta có Chân Nhi là đủ rồi.”
Tần Tranh sửng sốt, trong nháy mắt y liền hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, vô thức hỏi ngược lại: “Cái gì?”
Sở Du sắc mặt tái nhợt, càng lộ ra đôi mắt tựa như mặt đầm âm u đen kịt không thấy đáy, hắn ngẩng đầu nhìn Tần Tranh gằn từng chữ: “Ta đã có Chân Nhi.”
Tần Tranh không nói gì, y nghĩ tới Chân Nhi của y. Lúc đầu chẳng qua xuất phát từ mấy phần tức giận mới xảy ra quan hệ với Sở Du, đứa bé này tới ngoài dự liệu. Chờ đến khi y biết được, Sở Du đã lộ ra vẻ mang thai. Khi đó y đang làm cái gì nhỉ? Hình như vẫn đang ở Ngân Câu Hạng tầm hoan mua vui…
Loading...
Mơ hồ nhớ có một ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-tan-mo-so/1747951/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.