"Làm sao vậy?"
"Chỗ Hoài Tự… Chi bằng cậu giúp tôi gọi cậu ấy nhé ? ”
Đầu ngón tay Ngôn Chiêu tùy ý gạt lá cây đang rủ xuống: "Cậu ấy không muốn đi? ”
"Cũng không phải." Lộ Kính Tuyên thở dài, "Tôi chính là lo lắng, dù sao tôi cũng không nghe lời cậu ta khuyên, tôi sợ trong lòng cậu ấy đến lúc đó nghĩ đông nghĩ tây. ”
Ngôn Chiêu cười: "Cậu cho rằng ai cũng đa sầu đa cảm như cậu à? Thua lỗ cũng không phải tiền của cậu ấy, cậu không trách cậu ấy không khuyên đến cùng thì đã lạy trời bái phật rồi. ”
Lộ Kính Tuyên vẫn than thở như trước.
"Như vậy đi, tìm một người giúp đỡ." Ngôn Chiêu nhìn Ngôn Trăn đang ngồi xổm ở một bên, cười như có điều suy nghĩ: "Để tôi mời tổ tông của Trần Hoài Tự qua cho cậu. ”
"Tổ tông của Trần Hoài Tự?" Lộ Kính Tuyên sửng sốt một chút, rất nhanh phản ứng lại, "Em gái bảo bối của cậu à? ”
"Tiểu Lộ không ngại việc sắp xếp thêm phòng chứ?"
"Làm sao có thể để ý?" Lộ Kính Tuyên rất cao hứng, vỗ ngực, "Em gái muốn đến thì tôi xin giơ hai tay hai chân hoan nghênh, dù cho có để cậu và Trần Hoài Tự dán lên tường, cũng phải để cho em gái của chúng ta có chỗ ở. ”
Chocolate vừa gặp phải con chó nhỏ khác liền điên rồi, Ngôn Trăn kéo thế nào cũng không kéo được. Nó vừa nhảy vừa vây quanh cô, dây dắt chó vòng quanh bắp chân cô. Ngôn Trăn ngồi xổm xuống cởi bỏ, quay đầu gọi Ngôn Chiêu: "Anh ơi, mau tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-sa-h/3969594/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.