Cuối cùng vẫn đi đến nhà hàng Trần Hoài Tự chọn, hai người đặt một phòng riêng. 
Đây là lần đầu tiên Ngôn Trăn tới. Bên ngoài nhà hàng thoạt nhìn bất hiện sơn bất lộ thuỷ(1),bên trong lại có một phong cảnh khác. Căn phòng được giấu trong sân vườn được trang trí kiểu Trung Quốc, yên tĩnh và im ắng. Đội mưa đi vào, giống như đến thăm thế ngoại đào nguyên (2) 
(1) Bất hiện sơn bất lộ thủy: bề ngoài khiêm tốn, kín đáo.  
(2) Thế ngoại đào nguyên: là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách. 
Bên trong phòng được trang trí lịch sự tao nhã, chậu cây xanh tươi tốt, ngoài cửa sổ là cảnh quan non nước, tươi mát u tĩnh, làm cho tâm trạng người ta trở nên bình tĩnh lại. 
Bồi bàn mặc trường bào kiểu Trung Quốc, im lặng bày thức ăn cho họ. 
Ngôn Trăn nếm thử một chút, cảm thấy khẩu vị rất phù hợp với tâm ý của cô, không khỏi hỏi: "Anh tìm đâu ra nhà hàng này, nhà hàng ngon như vậy tôi chưa từng nghe nói qua. ” 
"Bạn của bạn mở mấy, nhà hàng tư nhân, đã tới một hai lần." 
Trần Hoài Tự đeo găng tay ở một bên lột tôm, sau khi lột xong bỏ vào bát Ngôn Trăn, khiến cô giật nảy mình, nghi ngờ nhìn anh: "Anh không sao chứ? ” 
"Không ăn?" Anh lại đưa tay, "Vậy trả lại cho tôi. ” 
“Đương nhiên rồi!” Ngôn Trăn không hiểu được hành động khó hiểu này của anh, nhưng đại tiểu thư hưởng thụ cảm giác người khác hầu hạ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-sa-h/3969588/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.