Hắn loạng choạng mấy bước, ngã xuống ngay trước mặt ta.
Vươn tay ra, dường như muốn chộp lấy cổ chân ta.
Ta lùi lại tránh đi, ngẩng đầu nhìn lên.
Tạ Sơn Ngọc đang giương cung thúc ngựa, lao về phía ta.
Sau lưng y, ánh chiều tà đang dần chìm xuống.
“Triều Triều.”
Y khoác đầy ánh sáng trời, đưa tay về phía ta:
“Ta không thất hứa, ta đến đón nàng rồi.”
Hôm nay, vừa vặn là ngày thứ mười.
23
Nhị hoàng t.ử c.h.ế.t dưới kiếm của Trưởng công chúa.
Tạ Sơn Ngọc lên ngôi hoàng đế.
Sau khi đăng cơ, việc đầu tiên y làm chính là cử hành đại điển phong hậu, sắc lập ta làm hoàng hậu.
Ta đã không còn ngu ngốc như trước nữa, đại khái cũng hiểu hoàng hậu là thân phận như thế nào, trong lòng có chút bất an:
“Vị trí như vậy… ta thật sự gánh nổi sao?”
Tạ Sơn Ngọc nâng mặt ta lên, vô cùng trịnh trọng cài trâm phượng vào tóc ta:
“Ngoài nàng ra, thiên hạ này không còn ai xứng đáng hơn.”
“Đúng đúng.”
Trưởng công chúa đứng bên cạnh hùa theo:
“Chỉ có hoàng đế phế vật mới nghĩ nhiều mấy chuyện vớ vẩn như cân bằng triều thần, vì đại cục mà phải cưới người này sủng người kia, toàn là lấy cớ cả thôi. Rốt cuộc là đang làm hoàng đế hay là đi làm vịt?”
“À đúng rồi Tiểu Diệp Triều, ta đã cho người của Các Ánh Huy đem toàn bộ trang sức mấy năm nay, mỗi kiểu một món, đưa hết vào cung của ngươi rồi. Mấy thứ xui xẻo do cái tên Phương Cảnh Hằng c.h.ế.t tiệt kia tặng thì vứt đi cho rồi.”
Hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-ngoc/5076010/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.