Y quay đầu gọi: “Người đâu.”
Huyền Chu nhanh nhẹn bước lên, dâng trước mặt hoàng thượng một xấp thư tín dày cộp.
“Mua quan bán tước, tham ô thuế khóa, nuôi binh riêng, thông địch phản quốc, đủ loại tội trạng này, nếu không xử trảm ngay tại chỗ, e rằng khó bình ổn lòng dân.”
Hoàng thượng cầm xấp thư ấy, tay run lên không ngừng.
Cuối cùng ông ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tạ Sơn Ngọc, chậm rãi nói từng chữ:
“Nếu nói như vậy, thái t.ử chẳng những không có tội, mà còn thay trẫm trừ bỏ nghịch thần phản tặc, trẫm đúng là nên trọng thưởng ngươi mới phải.”
“Nhi thần chỉ mong phụ hoàng long thể an khang, sống lâu trăm tuổi.”
Tạ Sơn Ngọc kéo ta cùng quỳ xuống:
“Còn về phần ban thưởng, xin phụ hoàng ban hôn cho nhi thần, sắc phong Diệp Triều làm Đông Cung thái t.ử phi.”
17
Ta cùng Tạ Sơn Ngọc ngồi xuống.
Y cứ liên tục lấy điểm tâm đút cho ta ăn.
Còn ta thì nhịn không được, cứ nhìn chằm chằm vào mặt y hết lần này đến lần khác.
“Triều Triều sao cứ nhìn ta mãi thế?”
Ta có chút không yên tâm, đưa tay sờ lên vai y:
“Chàng còn đang bị thương đấy, lần sau đừng hấp tấp ra tay như vậy nữa!”
“Chỉ tiện tay g.i.ế.c một người thôi, không đáng ngại đâu.”
Ta sợ y quên, liền nhấn mạnh lại mấy lần:
“Nhưng vị thái y kia nói chàng không được buồn lòng mà!”
Tạ Sơn Ngọc liền cười: “Triều Triều, ta không có buồn.”
Sao có thể chứ? Thái độ của hoàng thượng đối với y tệ đến mức ấy, ánh mắt nhìn y như hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-ngoc/5076007/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.