Lời phía sau của ta chưa kịp nói ra.
Bởi vì Tạ Sơn Ngọc lại cúi xuống hôn ta.
Không biết vì sao, những ngày này y hôn ta ngày càng thường xuyên.
Mỗi khi nhìn ta, trong mắt y luôn mang theo một loại cảm xúc sâu lắng nào đó.
Tựa như muốn nuốt chửng cả con người ta.
Ta bị hôn đến thở dốc, chống tay lên vai hắn.
Bỗng nghe Tạ Sơn Ngọc hỏi ta:
“Người đó có nói với nàng, thái t.ử đã mất tích nửa năm rồi không?”
Ta gật đầu.
“Triều Triều, nàng có từng nghĩ qua… ta rất có thể chính là thái t.ử không?”
Ta sợ đến mức vội đưa tay bịt miệng y:
“Những lời thế này tuyệt đối không được nói bừa ở bên ngoài!”
“Nghe nói thái t.ử tâm tính tàn bạo, g.i.ế.c người như ngóe, nếu để hắn nghe được, nhất định sẽ không tha cho chàng.”
Ta lẩm bẩm càu nhàu một tràng.
Cuối cùng mới phát hiện Tạ Sơn Ngọc đang ngoan ngoãn chớp mắt dưới tay ta.
Trong lòng bàn tay còn truyền đến cảm giác ẩm ướt.
Ta khẽ ho một tiếng, buông tay ra.
Y lập tức nói: “Nếu ta là thái tử, để nàng làm thái t.ử phi có được không?”
“Còn nói nữa!!”
Ta hung dữ trừng y: “Chàng không muốn sống nữa à?”
“Ta sai rồi, Triều Triều.”
Tạ Sơn Ngọc nhận lỗi rất dứt khoát.
Y vùi mặt vào vai ta, hơi thở phả ra một mảng ấm nóng, làm ta ngứa ngáy.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần.
Ta vội đứng dậy, chạy ra ngoài.
Ánh chiều tà buông xuống, có người toàn thân phủ bụi, lật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-ngoc/5076004/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.