“……”
Tạ Sơn Ngọc nhìn ta, lại chớp chớp mắt.
Y thật sự sinh ra rất xinh đẹp, tinh xảo, chỉ cần nhìn ta như vậy thôi cũng khiến ta chẳng hiểu sao miệng khô lưỡi khát.
Làm việc cũng thấy có sức hơn hẳn.
Ta lại bận rộn thêm sáu bảy ngày, cuối cùng bình phong cũng hoàn thành.
Tạ Sơn Ngọc cũng đã có thể xuống giường đi lại.
Y khăng khăng muốn cùng ta vào thành giao bình phong.
Chỉ là bảo ta tìm cho y một chiếc mũ trùm có rèm để che mặt.
“Tại sao?”
Ta rất khó hiểu.
Y im lặng một lúc, rồi yếu ớt nói:
“Nương t.ử ngày ngày khen ta xinh đẹp như hoa, ta lo trong thành có kẻ xấu để ý tới ta, sẽ cưỡng đoạt ta đi mất.”
Hóa ra là vậy.
Trong lòng ta vui rộn ràng, nhưng vẫn từ chối hắn:
“Yên tâm đi, ta sức lực không nhỏ, không ai cướp được chàng đâu. Nếu thật sự có kẻ xấu, chúng ta sẽ báo quan.”
Tạ Sơn Ngọc trầm mặc còn lâu hơn.
Sau đó nói: “Nương tử, ta có một bí mật, vốn định giấu nàng, nhưng giờ không thể không nói ra rồi.”
“Thật ra, ta là trốn ra từ Nam Phong quán.”
6
Sau một tuần hương, ta túm c.h.ặ.t t.a.y áo, khóc đến vô cùng t.h.ả.m thiết.
Không ngờ thân thế của Tạ Sơn Ngọc lại bi t.h.ả.m đến vậy.
Ba tuổi mất mẫu thân, năm tuổi mất phụ thân, mười tuổi vì lớn lên xinh đẹp động lòng người, bị chính ca ca ruột bán vào Nam Phong quán, làm nam sủng cho người khác.
Vì không muốn tiếp khách, y ngày ngày bị đ.á.n.h đập tàn nhẫn.
Những vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-ngoc/5076002/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.