(Phòng tắm play) 
Hai người cùng hỏi một lúc, ai cũng không trả lời ai. 
Cố Văn Sanh cảm giác bầu không khí xung quanh như ngưng đọng lại. Thật ra lí do tại sao Lưu Triêu tìm được cậu, Cố Văn Sanh chợt cảm thấy đã không còn quá quan trọng nữa rồi, ngay lúc này đây cậu chỉ biết rằng, Lưu Triêu thật sự đã đến đây, vì cậu mà đến. 
“Không đi tìm “Văn Văn” của anh sao?” Cố Văn Sanh thấy mình bây giờ như một người phụ nữ thích so đo từng tí một, không biết tiến lùi, được đằng chân lân đằng đầu. 
“Gì cơ?” Lưu Triêu không nghe rõ. 
“Hứa Văn Văn ấy, không phải anh đi tìm cô ta sao?” Nếu đã đến một bước này rồi, thì cứ nói thẳng ra hết với nhau thì hơn, Cố Văn Sanh nhắm mắt lại, cậu quyết định đánh cược một lần, bồi thêm cả nhiều năm yêu thầm nữa, lấy hết tất cả ra đánh cược. 
“Anh… thích cô ta?” Giọng nói của Cố Văn Sanh thoáng run rẩy. 
Lưu Triêu không biết Cố Văn Sanh đây là thế nào, đêm đen bao phủ lên vạn vật, cũng bủa vây lấy tiểu thiếu gia của hắn. Cứ việc Cố Văn Sanh trước mặt Lưu Triêu là tính tình trẻ con, nhưng cuối cùng thì cậu vẫn là Cố thiếu gia – Cố Văn Sanh, bên ngoài nho nhã lịch sự, bên trong là đôi ba chút tật xấu nho nhỏ. Thế nhưng giờ đây, cậu đứng trước mặt Lưu Triêu lại yếu đuối lạ thường. 
Là do mình dồn ép quá đáng hay sao? Lưu Triêu không nhịn được bước lên phía trước một bước, Cố Văn Sanh như thế làm hắn đau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-lo-sanh-ca/616306/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.