“A Triêu, tớ phải đi du học…” 
An Tuệ Nhàn nhìn con trai đứng ở huyền môn cầm điện thoại bàn nói chuyện, không khỏi thở dài. 
Chuyện đi du học là chuyện đã bàn xong xuôi với chồng rồi, mà vẫn chưa nói cho Cố Văn Sanh, lo là gần cuối kỳ, ảnh hưởng đến kết quả của con trai, càng lo… cậu sẽ phản ứng như thế này. 
Đợi đến khi Cố Văn Sanh cúp điện thoại, An Tuệ Nhàn định đến khai thông cho cậu mấy câu. Dù sao thì lúc nói phải đi du học, câu đầu tiên mà thằng nhóc nói là: “Không đi có được không?” 
“Mẹ,” Cố Văn Sanh xoay người, “Lưu Triêu muốn đến.” 
“Cậu ấy nói cậu muốn đến. Con đồng ý rồi.” 
An Tuệ Nhàn mỉm cười: “Ừm, chờ thằng bé đến, hai đứa tự nói chuyện với nhau đi.” 
Cũng được, chuyện của mấy đứa nhỏ, thì để cho mấy đứa nhỏ tự mình giải quyết. 
Trên đường đến Lưu Triêu ngồi trong taxi đã suy nghĩ rất nhiều thứ, trong đầu dần hiện ra vô số những khung cảnh mà hai người bên nhau, nhiều hơn cả là khuôn mặt tươi cười của Cố Văn Sanh. 
Hắn sắp không bắt được người đó rồi. 
Lưu Triêu nắm chặt tay thành đấm, bây giờ hắn không thể chờ để được gặp Cố Văn Sanh nữa, để được gặp tiểu thiếu gia của hắn. 
# 
Cố Văn Sanh ngồi trên ghế sa lon, vừa nghe thấy ngoài cửa có tiếng vang lập tức chạy tới. 
Mở cửa, thấy người đến là ai, Cố Văn Sanh lại nói lắp. 
“… Ba.” 
Cố Phong nhìn thấy vẻ mặt đó của con trai cưng nhà mình, vỗ đầu cậu hỏi: “Sao vậy, ba 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-lo-sanh-ca/616301/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.