Lần đầu tiên Cố Văn Sanh nhìn thấy Lưu Triêu là trong ký túc xá phòng 307. 
Khai giảng tháng chín, Cố Văn Sanh đến báo danh cùng mẹ, lúc đang dọn dẹp giường ngủ, thì Lưu Triêu vác bao lớn bao nhỏ đẩy cửa đi vào. 
“Văn Sanh, chào hỏi đi.” An Tuệ Nhàn thấy con trai mình đứng ngây người một chỗ mà tức, liếc mắt sang Cố Văn Sanh bảo cậu lên tiếng. 
Cố Văn Sanh phản ứng lại, đưa tay ra, “Xin chào, tớ là Cố Văn Sanh.” 
Thời đại này còn có học sinh cấp ba chào hỏi mà nắm tay hả? Chỉ khi nào gặp mặt người lớn Cố Văn Sanh mới như vậy, nhưng có lẽ do đây là lần đầu tiên cậu ở ký túc xá, khó tránh khỏi có hơi xíu căng thẳng. 
Tay Cố Văn Sanh rất đẹp, trắng nõn thon dài, nhìn là biết chưa từng phải nặng nhọc bao giờ. Tiểu thiếu gia khi ấy còn nhỏ, bàn tay đưa lơ lửng mang theo run rẩy nho nhỏ, muốn thu lại thì không dám, không thu lại thì xấu hổ. 
Lưu Triêu cũng thấy tay của Cố Văn Sanh rất đẹp, nên dừng mắt trên tay cậu mất hai ba giây, không thể đưa tay nắm lại kịp. 
“Xin chào.” Lúc này Lưu Triêu mới đưa tay ra nắm chặt tay Cố Văn Sanh. 
Cố Văn Sanh nghẹn một hơi trong bụng, cuối cùng cũng thở ra được. 
Nói căng thẳng cũng không phải là giả, chẳng qua là không đến mức như vậy. 
Chỉ là cậu có trực giác là người không dễ chọc. 
Đặc biệt là khi mình đứng trước mặt hắn, chênh nhau cả một cái đầu, cả người tiểu thiếu gia đều thấy không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-lo-sanh-ca/616294/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.