"A, kẻ to gan nào dám dỡ mái ngói hoàng kim của ta ra?"
"Khốn khiếp, Thiên Thần Thủy Tiên ta đợi suốt tám mươi năm nay.. tại sao bây giờ ngay cả một gốc cũng không còn?"
"Đan phòng của ta.. đan phòng của ta bị cướp sạch rồi." Một lão đầu lớn tuổi của Tuyết gia sau khi nhìn thấy đan phòng của mình trống trơn thì không thể nào chịu được cú sốc ấy, ngay lập tức ngã bất tỉnh.
* * *
"Là ai? Là tên trời đánh nào dám nạy thềm đá bạch ngọc trước cửa chính phòng đi? Đó chính là thánh vật mà tổ tiên truyền lại.."
Tuyết Lãnh Ngôn đứng đối diện với mảnh sân mà nhà không có mái, sân không có thềm, ngay cả một cọng cỏ cũng không còn tức đến mức vỗ ngực liên tục, thiếu chút nữa tức nghẹn mà đoạn khí.
"Tuyết Vũ! Tốt nhất người đừng có mà còn sống trở về. Tức chết ta rồi."
Tiếng gầm giận dữ của Tuyết Lãnh Ngôn trong màn sương buổi sớm truyền đi thật xa.
Mà giờ phút này, trên chiếc xe ngựa phía xa, người khởi xướng cho trận đánh cướp này đã ôm lấy một khối ngọc thạch lớn nhất ngủ đến mức không biết trời trăng là gì, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa, có vẻ như là mơ thấy chuyện gì đó rất vừa ý.
Chiến Hổ có chút ngại ngùng, hắn là người duy nhất không hề có kinh nghiệm trong chuyện trộm cắp 'trắng trợn' này, chỉ được coi là 'tân thủ' nhập môn mà thôi.
Còn Nguyên Phương và lão Hắc Viên ngồi bên cạnh lại vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoi-su-xinh-dep/2709151/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.