"Ai da.. ôi mẹ ơi.. Hộ vệ của ta đi đâu hết rồi? Huhu, ta còn chưa muốn chết.. Cha, người mau đến cứu con."
Đột nhiên có tiếng gào khóc vang lên dưới chân Yêu Nhiêu, nàng cúi đầu thì thấy hóa ra đó là tên thế tử diêm dúa Vương Thông đã từng đùa giỡn nàng lúc còn ở quảng trường Liệt Nhật. Thật trùng hợp là hắn ta cũng được truyền tống vào chung một cửa với nàng, thế nhưng tiếc cho hắn là hai lão đầu hộ vệ kia không được phép truyền tống đến cùng.
Vương tiểu thế tử diêm dúa này vừa nhìn thấy tử khí lượn lờ quanh phế tích đã lại sợ tới mức tiểu ra quần.
Phế tích Thái Cổ có 81 cửa vào, mỗi cái đều cách nhau trăm dặm.
Yêu Nhiêu lại nhìn xung quanh một lần, truyền tống đến cùng cửa với nàng còn có hơn mười người nữa. Trong đó có một thiếu niên tóc tím với đôi mắt cũng chảy ra huyết lệ giống như nàng, xem ra có thêm một người phát hiện ra võ đạo ẩn chứa bên trong vết ngân đao viễn cổ ấy.
Chỉ tiếc thiếu niên đó có một bộ mặt than vạn năm không đổi sắc, cả người giống như một thanh không vỏ, toàn thân tản ra đao ý cao ngạo. Đến cả hộ vệ của hắn cũng không dám lại gần.
Tóc tím? Đó không phải là đặc điểm của Thế gia Phi Lợi Cơ ở Đế Đô sao? Yêu Nhiêu chợt nghĩ.
Tổng số có mười mấy người, không thiếu những nhân vật thiên tài, Yêu Nhiêu có cảm giác được vài hơi thở cường đại.
"Là các ngươi?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoi-su-xinh-dep/2709149/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.