Bước chân vào phế tích Thái Cổ u ám, trong lòng tất cả mọi người vừa khiếp sợ vừa cảnh giác. Mười hai người dẫn theo thú khế ước của mình, dè dặt thận trọng đi về phía trước.
Trên vách tường nghiêng ngả liêu xiêu bốn phía thi thoảng lại truyền đến tiếng gỗ mục nứt toác, kèm theo một vài âm thanh kỳ lạ không rõ từ đâu. Dường như trong bóng đêm đang có vô số ánh mắt không mang ý tốt nhìn chằm chằm đám người cả gan tiến vào nơi đây.
"Này.." Có một thiếu niên giọng nói nức nở, kéo ống tay áo của Kha Phi, run run hỏi: "Chúng ta.. có phải chúng ta chỉ có mười hai người không?" Thiếu niên dường như đã đứng không vững, cả người cứ run liên tục.
"Đúng vậy, có mười hai người, làm sao vậy?"
Nghe thấy câu trả lời của Kha Phi, thiếu niên trực tiếp òa khóc: "Ta.. ta vừa đếm.. tổng cộng có mười ba người."
Nghe thiếu niên nói như vậy, mọi người nhất thời ngẩn ra, lông tơ dựng đứng. Rõ ràng chỉ có mười hai người bọn họ tiến vào phế tích, làm sao lại xuất hiện thêm một người nữa? Chẳng lẽ..
Cả người đột nhiên xuất hiện một luồng hơi lạnh thấu xương.
"A a a a."
Tên Vương Thông nhát gan nhất trực tiếp làm bậy, triệu hồi Hỏa Xà của hắn phun ra một hỏa cầu rất lớn, không thèm phân biệt mà công kích tất cả mọi người. Nhất thời ánh lửa xuất hiện khắp nơi.
"Ta không muốn chết. Ta không muốn chết. A a a!" Vương Thông tru lên, tiếng gào thét ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoi-su-xinh-dep/2709147/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.