Chương trước
Chương sau
"A, Ô Dực thậm chí triệu hồi ra Thanh Đồng Man Ngưu, nó là thanh đồng cấp chiến thú, cái này… xong rồi!" Thanh âm tiểu đạo tặc tràn đầy sợ hãi: "Thủ hộ chiến thú của ta là hoa tiên tử không có lực công kích, căn bản không phải đối thủ của Thanh Đồng Man Ngưu, biết sớm như vậy, ta nên vừa bắt đầu liền triệu hoán ra ảnh báo tập kích bất ngờ, như vậy có lẽ có thể giết chết Ô Dực... Bây giờ…ngươi nói làm sao bây giờ?"

Đôi mắt sáng đạo tặc mang theo hy vọng cuối cùng, bất lực nhìn về phía Nhạc Dương.

Vào giờ khắc này, Nhạc Dương có thể rõ ràng nhìn thấy trong cặp mắt sáng ngời kia tràn đầy tuyệt vọng cùng sợ hãi, nó cùng với ánh mắt của Phí Văn Lệ nữ hoàng bị nhốt ở hắc động trong không gian lúc ấy sao mà tương tự đến thế?

Ngao ô, thời khắc anh hùng cứu mỹ nhân đã đến!

Trong lúc nhất thời, ý muốn bảo hộ của nam tử hán Nhạc Dương đồng học đại bộc phát.

Hắn ôm nhẹ đôi vai của tiểu đạo tặc, ôn nhu an ủi: "Không phải chỉ là một đầu ngưu sao? Chớ sợ chớ sợ, ta thay ngươi mần thịt nó!"

Nghe Nhạc Dương an ủi như vậy, hốc mắt tiểu đạo tặc ngược lại đỏ, lệ quang chớp động, thanh âm mang theo nghẹn ngào: "Ngươi…tên ngu ngốc này, đây không phải là trâu rừng bình thường, đó là Thanh Đồng Man Ngưu a! Chỉ cần nó vừa trừng mắt, chúng ta đây cũng sẽ mất mạng! Làm sao bây giờ? Chúng ta phải nghĩ biện pháp, nếu không chúng ta cũng sẽ chết tại đây, ta…ta không muốn chết... Ta còn có đại thù chưa có báo, ta thật sự không muốn chết... Ngươi…ngươi không phải là thiên tài sao? Mau nghĩ biện pháp đi!"-Trucxinh-DienDanTruyen.Org.

"Yên tâm, ta đã sớm nghĩ ra kế sách ứng đối!" Nhạc Dương đồng học lấy ra một thanh chủy thủ dùng để gọt trái cây cũng ngại nhỏ (ý nói là ‘con dao’ nỳ còn nhỏ hơn cả dao gọt trái cây ý ^_^).

"Ngươi đây là muốn xông ra?" Tiểu đạo tặc cho là Nhạc Dương chuẩn bị lao ra mạnh mẽ giết chết Ô Dực, chỉ cần Ô Dực chết, như vậy Thanh Đồng Man Ngưu hắn triệu hồi ra cũng sẽ nhanh chóng biến mất. Nhưng là, bây giờ muốn giết chết Ô Dực, thật có thể dễ dàng như vậy sao?

Tà Hỏa không nói, chiến kỹ bản thân Ô Dực như thế nào một tiểu đạo tặc mới hạ sơn mấy ngày trước chuyển chức dong binh có thể đối kháng?

Tiểu đạo tặc cảm thấy Nhạc Dương nếu như lao ra liều mạng, đó chính là chịu chết!

Cho dù không tránh cho không bị Thanh Đồng Man Ngưu đụng, giết chết, trừng chết, lại vừa tránh thoát cự quyền của nham thạch khôi lỗi, thì hắn cũng sẽ bị chiến ưng đã khôi phục chiến lực bên kia xé thành mảnh nhỏ.

Cho dù là hắn có thể thành công vọt tới trước mặt Ô Dực đi nữa, một khi đối mặt trực tiếp với chiến kỹ của một người đạt cấp ba cao cấp anh hùng như Ô Dực, thì một tiểu đạo tặc nho nhỏ cầm một thanh tiểu chủy thủ có thể làm được những gì? Có lẽ ngay cả một sợi tóc của Ô Dực cũng không chạm được, sẽ bị Ô Dực chém giết tại chỗ...(-Trucxinh-DienDanTruyen.Org.) Thoát khỏi màn hào quang bảo vệ, lao ra liều mạng tuyệt đối là hành động tự sát ngu xuẩn nhất! Tiểu đạo tặc nghĩ đến đây lập tức vội vàng tóm chặt lấy cổ tay Nhạc Dương, phá lệ nghiêm túc nói: "Ta còn có một kích cuối cùng, nhưng khả năng thành công rất nhất, ngươi tuyệt đối không được liều mạng chạy khỏi nơi này! Nếu như sau khi ngươi li khai tử vong Huyết Giới còn có thể sống sót, thì giúp ta đi một chuyến đến ‘Hồ Điệp Bách Hoa cốc’, nói cho cốc chủ ta đã …nói ta đã chết trận!"

"Nghĩ nghịch chuyển? Thật là si tâm vọng tưởng!" Sắc mặt Tà Hỏa âm trầm đến đáng sợ âm lãnh cười lên. Hắn móc ra một viên tinh thạch màu đen, nắm trong tay, niệm lên cổ quái chú ngữ, vừa thổ một bún máu lên trên tinh thạch.

Ma phong đang nằm phục trên mặt đất, thân thể của nó bất ngờ ‘oanh’ nổ tung thành mảnh nhỏ, lục sắc huyết tương cùng phần còn lại của chân tay đã bị cụt bắn ra khắp nơi.

Thì ra Tà Hỏa dùng huyết tương chiến thú của mình để phá vỡ thuật ẩn thân của ảnh báo khiến nó lộ thân hình.

Cự quyền của nham thạch khôi lỗi lập tức giơ lên.

Trên bầu trời, so với nham thạch khôi lỗi nhanh hơn, chiến ưng đã lấy tốc độ cực nhanh đánh xuống. Bởi vì nữ yêu nhện rời khỏi chiến trường nên độc tố cùng chu võng rất nhanh biến mất, chiến lực của nó mặc dù có một chút suy yếu, nhưng cũng không có giảm bớt quá nhiều, vẫn đủ lực đánh một trận.-Trucxinh-

Chiến ưng kẹp lấy cuồng phong đập xuống, ở sống lưng ảnh báo hiện ra mấy đạo vết máu sâu hoắm thấy cả xương.

Ầm ầm, Thanh Đồng Man Ngưu mũi phun phì phì, thế như sét đánh hướng ảnh báo xông tới. Một đoàn ánh lửa ở lỗ mũi Thanh Đồng Man Ngưu phun ra, bắn trúng bắp chân sau của ảnh báo. (nguyên văn là ‘địa tạc vào sau trên háng ảnh báo’, mình thấy kỳ quá nên cho nó trúng vào bắp chân cho nó đỡ…^_^ hì hì.)

Tiếp theo, Thanh Đồng Man Ngưu đuổi theo ảnh báo bị thương, cúi đầu, dùng cặp sừng cứng rắn trên đỉnh đầu húc mạnh.

Ảnh báo kêu lên thảm thiết, cả thân thể bị hung hăng đánh bay, ở giữa không trung thân bất do kỷ quay cuồng. Chờ ảnh báo nặng nề rớt xuống trên mặt đất, Thanh Đồng Man Ngưu lập tức chạy tới dùng cặp mắt đỏ như máu kia nhìn xuống, khóa chặt mục tiêu, nhìn chằm chằm ảnh báo, hồng quang chợt lóe còn nhanh hơn cả tia chớp, ảnh báo liền biến thành một cỗ tử thi lật té trên mặt đất... Chỉ trong nháy mắt, ảnh báo tiếp xúc ‘ngưng thị tử vong’ bị Thanh Đồng Man Ngưu miểu sát tại chỗ.

"Trời ạ!" Toàn bộ khách nhân tại cửa sổ, ban công ở Khoái Hoạt lâm đang vây xem cũng bị làm cho sợ đến toàn thân đầy mồ hôi.

Mặc dù tỷ lệ Thanh Đồng Man Ngưu dùng tử vong ngưng thị là rất nhỏ, nhưng loại này thật sự là đáng sợ!

Tử vong ngưng thị, trừ nham thạch khôi lỗi không có tánh mạng thuần túy là một cỗ máy chiến tranh ra, thì cũng chỉ có thủ hộ chiến thú của bảo điển triệu hoán sư là có thể chống đỡ. Võ giả cùng chiến thú bình thường, cho dù là ai đi nữa, một khi bị Thanh Đồng Man Ngưu dùng tử vong ngưng thị tuyệt đối không thể có cơ may sống sót.

Tiểu đạo tặc đang định kêu gọi triệu hoán chiến thú mạnh nhất của mình ra để cùng địch nhân liều mạng đánh cược một lần, còn chưa kịp triệu hoán thành công, thì ảnh báo đã bị Thanh Đồng Man Ngưu miểu sát .

Tâm thần nhất thời giống như bị sét đánh. Chiến thú chết đi đối với tâm linh tương thông cùng chủ nhân có ảnh hưởng thật lớn. Tiểu đạo tặc trong lúc bình thường cũng khó mà thừa nhận nổi, nay lại bị chấn động trong lúc đang hết sức chuyên chú triệu hoán, vì vậy tâm linh càng bị tổn thương lớn hơn nữa.-Trucxinh-DienDanTruyen.Org.

Một búng máu phun ra, nhuộm thấu khăn đen che mặt, thân thể tiểu đạo tặc thoáng một cái ngã xuống đất, hướng Nhạc Dương vươn tay: "Mau, đi..."

Nhạc Dương nhanh tay tiếp lấy thân thể mềm mại ôn hương ngọc diễm vào lòng. Nếu như hắn thật sớm xuất thủ, tinh thần tiểu đạo tặc sẽ không bị tổ thương mà ngất đi như thế, nhưng là Nhạc Dương không hy vọng mình ở trước mặt vị ‘huynh đệ’ này bộc lộ ra thực lực chân chính, ít nhất bây giờ không được, cho nên đợi đến cuối cùng mới ra tay. Về phần người vây xem trên lầu Khoái Hoạt lâm, hoặc là Ô Dực cùng Tà Hỏa đối diện, ở trong mắt Nhạc Dương bọn họ chính là người chết!

Tiểu đạo tặc ngất, màn hào quang cũng lập tức biến mất! Bạch ngân bảo điển cũng hóa thành một đạo kim quang bay vào trong thân thể đạo tặc.

Nham thạch khôi lỗi, chiến ưng cùng Thanh Đồng Man Ngưu vừa phát hiện màn hào quang biến mất lập tức hướng Nhạc Dương mạnh mẽ lao đến.

"Ha ha ha ha…!" Hai người Ô Dực cùng Tà Hỏa cười đến rất vui vẻ, giống như loại liên thủ phá kẻ địch này bọn họ đã sớm không dưới trăm lần liên hợp (liên kết +hợp tác),vô cùng thuần thục ăn ý. Nếu không phải đối mặt với một đối thủ có được bạch ngân bảo điển cấp bốn hào kiệt,áp lực quá lớn, Ô Dực cũng sẽ không mạo hiểm bất chấp nguy hiểm cường ngạnh cho đòi ra Thanh Đồng Man Ngưu.

"Cười cái L… (Ai đọc tự hiểu, mình hông hiểu, rất trong sáng nga ^_^)!"

Nhạc Dương đồng học ghét nhất người khác cười như vậy.Bởi vì hắn cảm thấy kiểu cười phách lối luôn luôn là độc quyền của mình. Hiện Nhạc Dương cảm thấy Ô Dực cùng Tà Hỏa cười đến đắc ý vênh váo như thế trong lòng rất không thoải mái, cảm thấy hai người này diện mục khả tăng người đạo văn của mình chiêu bài (ăn cắp bản quyền chiêu bài của mình). (Trucxinh: Anh nỳ chảnh hơn cá cảnh nữa, nhưng mình thích, hi hi ^_^, đập cho hai tên mõm C đó bẹp dí lun đi Dương ca, vỗ tay cổ võ nhiệt tình ‘Bốp Bốp’.).

Nhạc Dương nhẹ lắc ngón tay triệu hồi ra thanh đồng bảo điển. Hồng quang nhàn nhạt nhanh chóng hiện ra tạo thành một cái lồng ánh sáng màu đỏ đem hắn cùng tiểu đạo tặc bao phủ lấy bên trong.

Thanh Đồng Man Ngưu đụng vào lồng ánh sáng màu đỏ, sức lực lớn như vậy nhưng gần như chỉ ở mặt ngoài lồng ánh sáng kích thích một gợn sóng nhỏ, ngay sau đó liền lập tức biến mất. Mà trọng quyền của Nham Thạch Khôi Lỗi có thể đánh nát cả đại địa nhưng đối với lồng ánh sáng màu đỏ trước mặt lại không gây nổi bất cứ tác dụng gì. Trên bầu trời, chiến ưng thực lực yếu nhất dồn lực đánh xuống trực tiếp bị lồng ánh sáng phản ngược bắn bay đi.

"A, lại thêm một bảo điển triệu hoán sư? Bất quá, chỉ là một sơ giai tân thủ học đồ? Ha ha, đứa ngốc, chỉ là sơ giai tân thủ học đồ, còn muốn giãy dụa? Thật là buồn cười quá... Thứ hoa? A ha ha, không được, ta muốn chết cười, hắn thậm chí triệu hoán ra một gốc cây thứ hoa, ông trời của ta, ta còn thật muốn nhìn một chút hắn như thế nào dùng một gốc cây thứ hoa giết chết nham thạch khôi lỗi cùng Thanh Đồng Man Ngưu của ta!" Ô Dực ôm bụng cười to, cười đến nước mắt chảy ra.(-Trucxinh: Cười đi rồi khóc hông kịp nghe cưng, he he, hắc hắc…^_^)

"Ta thà rằng đối chiến với một cao thủ, giết một tên tiểu thái điểu (gà que: ý là yếu thậm tệ ý!) không có ý nghĩa!" Tà Hỏa đối với thân phận sơ giai tân thủ học đồ của Nhạc Dương không xem vào mắt, hoàn toàn khinh thường.

"Ha ha, ta ngược lại, ta lại rất thích hành hạ tiểu thái điểu, nhất là nghe tiếng kêu thảm thiết của hắn trước khi chết, thật là một dư vị làm cho người ta sảng khoái vô cùng!" Ô Dực liếm liếm môi, tựa như một con quỷ đói đang đối mặt với thức ăn ngon, chuẩn bị sẽ có một bữa cơm no nê vậy. Trong mắt hắn, Nhạc Dương chỉ là một sơ giai tân thủ học đồ, là một tiểu thái điểu mặc sức hắn hành hạ đến chết.

Cho dù Nhạc Dương là một bảo điển triệu hoán sư, Ô Dực cũng hoàn toàn không để ở trong mắt. Tân thủ học đồ, mỗi ngày vẻn vẹn chỉ có thể triệu hoán ra một chiến thú.

Trước mặt tiểu đạo tặc này đã triệu hoán ra thứ hoa, nếu tiếp tục chiến đấu, thì ngay cả đứa ngốc cũng cảm thấy hắn không thể sử dụng một gốc cây thứ hoa để chiến đấu, lấy yếu thắng mạnh giết chết đối thủ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi như nham thạch khôi lỗi cùng Thanh Đồng Man Ngưu có ngưng thị tử vong được.

Võ giả trên ban công Khoái Hoạt lâm rối rít lắc đầu thở dài, bây giờ, chính là cho dù có Thần Minh từ Thần giới xuống tới, cũng không cách nào giúp cái tên tiểu đạo tặc này chuyển bại thành thắng được!!) Cái tên tiểu đạo tặc này, tuyệt đối không thể nào chiến thắng Ô Dực. Chớ nói chi phía sau còn có một Tà Hỏa so với Ô Dực càng cường đại hơn! Chỉ cần thời hạn màn hào quang bảo hộ vừa hết, hai người tiểu đạo tặc này sẽ bị nham thạch khôi lỗi cùng thanh đồng Man Ngưu dễ dàng nghiền thành thịt nát... (Chưa biết miểu nào cắn miêu nào à nha, thiển cận >.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.