Chương trước
Chương sau

Mộc Cảnh thở dốc,cố gắng điều chỉnh lại hô hấp của mình rồi nhìn qua 5 người bên cạnh,trên người ai cũng có vết thương lớn nhỏ khác nhau.Hắn thì vì vừa rối dùng hết dị năng giải quyết con tang thi cấp 1 sơ kì kia,thật không thể ngờ được,ve sầu bắt sâu hoàng tước phía sau.
Đám quân đội kia vậy mà biết tác dụng của tinh hạch,còn không chút đỏ mặt mà muốn cướp lấy viên tinh hạch trong tay hắn.
Khi không được như ý lại trực tiếp động súng cùng dị năng hướng bọn hắn hạ sát thủ,thật là một đám khốn kiếp mà,vậy mà dám mặc trên người bộ đồ quân nhân trang nghiêm kia,bản chất lại bẩn thỉu đến mức này.
"Mộc đại nhân,chi bằng chúng ta giao viên tinh hạch cho bọn chúng đi."Hoàng Vĩ lo lắng nhìn Mộc Cảnh.
"Dù có giao,bọn chúng cũng sẽ giết người diệt khẩu thôi,không nhìn thấy ánh mắt của chúng hả?"Mộc Cảnh đập một cái lên đầu Hoàng Vĩ mà mắng một câu.
"Nếu vậy,Mộc đại nhân,để năm người bọn tôi đánh lạc hướng chúng,ngài tìm cách trở về biệt thự đi,nơi đó sẽ an toàn."Hoàng Việt cầm máu cho Hoàng Tam,quay đầu nói.
"Đúng vậy,Mộc đại nhân,ngài tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được,thiếu gia sẽ làm thịt bọn tôi mất!"Hoàng Tam sắc mặt tái nhợt cười khổ nói.
"Nói ngu ngốc cái gì vậy,đã đi thì cùng phải trở về cùng nhau."Mộc Cảnh không chút kìm chế mà cho mỗi người một cái tát vào đầu.
"Mộc đại nhân,chúng tôi bất quá là cô nhi đo thiếu gia khi đó thu dưỡng mới sống tới hôm nay,coi như chết cũng phải cho chúng tôi làm chút gì đó ý nghĩa để đền đáp ơn nghĩa của thiếu gia cùng đại tiểu thư a."Hoàng Vân nghiêm túc,đứng thẳng người mà nhìn Mộc Cảnh.
"Bị ngu hả,ơn nghĩa thì đi mà đền cho cái tên tỷ khống kia đi,ông đây đếu cần cái lũ phế các ngươi bảo vệ nhá!"Mộc Cảnh thật là tức giận không chịu nổi nữa mà gào lên.
"Mộc đại nhân,ngài nói sai rồi.Bọn tôi chính là đang muốn bảo vệ tinh hạch trong tay ngài,có nó thì thực lực của thiếu gia sẽ tăng thêm,sẽ có thực lực để bảo vệ đại tiểu thư,đó mới là ý chính nha!"Hoàng Tâm vuốt lại mái tóc dài rối bù của mình,cười cực kì xinh đẹp mà cho Mộc Cảnh một quả lôi mini,nổ cho ngoài khét trong sống.
Mộc Cảnh:TT_TT Ra hắn không bằng một viên tinh hạch sao?Tâm Tâm,em chán ghét anh đến vậy sao?!
Ba nam nhân họ Hoàng:=..="Em gái,không cần nói đả kích người như vậy đâu,Mộc đại nhân hoá đá luôn rồi kìa!
Ngay lúc này,một đám cầm súng lập tức bao vây 6 người khiến bọn họ phải tái mặt mà dựa sát vào nhau,đầy cảnh giác nhìn đám vẻ mặt tham lam hung thần ác sát kia.
"Ha,nghĩ muốn trốn,bọn mày cũng nghĩ quá tốt đi.Bọn tao đều bao vây cái chỗ này,tụi mày đều để mạng lại đây đi."Một tên cầm súng cười đầy khinh bỉ nhìn chằm chằm 6 người Mộc Cảnh.
"Bọn mày rõ ràng là mặc quần áo của quân nhân vậy mà lại đi làm cái trò bẩn thỉu này sao?"Hoàng Tâm tức giận đỏ cả mắt,gào lên sau đó lại bị Mộc Cảnh kéo ra sau lưng,dùng thân hình cao lớn của hắn che đi thân hình nhỏ nhắn của cô.
"Ha ha,bẩn thỉu,giết hết tụi mày rồi thì ai sẽ biết được là tụi tao làm?"Một tên vẻ mặt đầy tham lam nhìn về phía Hoàng Tâm:"Bất quá,để cô em sống để phục vụ tụi anh cũng không sai nha!"
"Bọn rác rưởi.Thiếu gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua bọn mày!"Hoàng Tâm bị vẻ dâm tục của tên kia làm cho chán ghét đến thiếu chút nữa phun ra.
"Ha ha,ôi tao sợ quá đi mất a.Vậy thì đợi thiếu gia bọn mày tới thì tao giết luôn một lượt nga~."Mấy tên xung quanh nghe vậy cũng cười một trận,tên vẻ mặt dâm tục kia làm ra bộ dáng sợ hãi mà cười nói.
"Nga~,thật như vậy sao?"Đúng lúc này,một giọng nói ôn nhu vang lên từ phía trên bọn họ,lúc nhìn lên thì thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đứng ở trên nóc nhà 2 hai tầng phía đối diện.
"Gì,mày là đứa nào?"Một tên đầy cảnh giác nhìn người vừa đến.
"Đại tiểu thư/chị An Tuyết!!!"Đám 6 người Mộc Cảnh trợn to mắt,tràn đầy kinh ngạc nhìn bóng dáng trên nóc nhà mà cùng nhau la lên.
"Chậc,gào to như vậy bộ muốn "mời" thêm tang thi tới dùng bữa tiệc thịt người hả?"Nguyệt An Tuyết ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Ách."6 người lập tức lấy tay che miệng theo phản xạ có điều kiện,mắt thì hết nhìn đông rồi nhìn tây,sợ bỗng dưng lại xuất hiện một đám lớn tang thi thì coi như xong cả lũ.
"Ha,ra là cùng bọn với đám này sao,cô em nhìn thật rất xinh đẹp nha.Ngoan ngoãn đi theo bọn anh thì sẽ không chịu khổ đâu nha!"Tên vẻ mặt dâm tục,ánh mắt đầy tham lam nhìn chằm chằm Nguyệt An Tuyết.
"Byakuya."Nguyệt An Tuyết nói cũng không thèm nói,dùng ánh mắt nhìn kẻ chết mà lạnh nhạt mở miệng.
Còn không đợi hiểu cô đang nói gì thì một giọng nói lạnh lùng truyền tới.
"Phân tán đi,Senbonzakura."Hàng ngàn cánh hoa anh đào bay bay trong gió,hướng tới đám quân nhân kia.
"Hả,gì vậy,sao lúc này lại có hoa anh đào,mà nó ở đâu ra..."thế.
Chữ cuối cùng còn chưa nói ra đã nhìn thấy đầy trời màu đỏ bắn khắp nơi,10 tên quân nhân kia toàn thân trên dưới như bị thứ gì đó sắc bén mà cắt thành từng mảnh vụn,chết không kịp ngáp.
6 người Mộc Cảnh nhìn cái cảnh tượng khủng bố này mà thất thần một lúc,khi lấy lại tinh thần thì mồ hôi mẹ mồ hôi con đồng loạt túa ra.Mẹ ơi,vừa rồi là xảy ra chuyện gì a~,sao bọn hắn giống như mới vừa đi từ quỷ môn quan trở về vậy?!
"Đứng ngu người ở đó chờ tang thi tới ăn thịt hả,mau tới đây!"Nguyệt An Tuyết giật giật khoé miệng nhìn 6 cái tên còn đang ngốc bức đứng ở bên kia mà quát lên.
Dù có mấy người khác dọn dẹp mấy con tang thi rải rác,nhưng cô không dám đảm bảo sẽ không có tang thi ngửi thấy mùi máu tươi nào mà không chạy đến,kéo dài thời gian chỉ có nước rước thêm phiền phức.
Nguyên đám bị tiếng quát của Nguyệt An Tuyết gọi hồn trở về,lập tức lấy toàn bộ sức lực từ khi bú sữa mẹ tới giờ chạy theo cô rời khỏi chỗ máu tanh này.
Nếu chậm một bước,tang thi bị mùi máu dẫn tới thì tuyệt đối chết là cái chắc.
....
Trở lại xe,Nguyệt An Tuyết để 5 người Hoàng Vĩ lên ngồi xe cùng đám Tu Lâm,Mộc Cảnh thì bị nắm lên xe,ngồi ở cuối xe cùng với cô,dĩ nhiên là trong cái ánh mắt tràn đầy ai oán của mỗ nam yêu nghiệt nào đó.
Đoàn người tìm một chỗ sạch sẽ rồi nghỉ ngơi qua đêm,Mộc Cảnh thì bị Nguyệt An Tuyết nắm áo lôi qua một bên nói chuyện riêng.
5 người Hoàng Vĩ được Unohana Retsu ôn nhu dùng linh lực chữa trị vết thương,sau đó thì băng bó lại sạch sẽ.
Đám Tu Lâm thì bị thiếu chủ nhà mình cho đi làm ôsin quét tước dọn dẹp căn nhà,tiện thể nấu cơm,Zaraki Kenpachi đi cùng Ichimaru Gin ra ngoài dọn dẹp mấy con tang thi lảng vảng xung quanh,cuối cùng ngồi lại phòng khách chỉ còn có Kuchiki Byakuya cùng Hoắc Tử Thiên.
Hai người không ai nói gì với nhau,bất quá không khí trong phòng cực kì...ờ...mùa đông cùng mùa hè giao nhau...khụ sai kịch bản...một cái tảng băng di động và núi lửa di động...cùng trừng mắt nhìn nhau,tia lửa xẹt xẹt trong không khí.
Đợi khi Nguyệt An Tuyết xuống lầu,nhìn thấy chính là tình cảnh này,khoé miệng cô run rẩy một trận,hai cái tên này...
"A la~,Tuyết Tuyết không định ra ngăn cản sao?"Ichimaru Gin không biết về từ lúc nào,cùng Zaraki Kenpachi ngồi ngay dưới chân cầu thang,híp mắt nhìn hai cái tên đang chọi mắt kia mà cười tủm tỉm.
"Gin."Nguyệt An Tuyết nhìn qua Ichimaru Gin một cái rồi không nhanh không chậm gọi.
"Ân,có gì sao Tuye..."Ichimaru Gin vừa quay đầu tính hỏi cô gọi hắn có việc gì,lời còn chưa nói xong thì hắn nhìn thấy cái người ở sau lưng Nguyệt An Tuyết,đôi mắt híp vạn năm lúc này trợn to ra,run rẩy nhìn mà không nói được một lời.
"Bảo trọng."Nguyệt An Tuyết híp mắt lấy cây quạt xếp trong tay che miệng cười,cùng Retsu đi vào trong bếp phụ hai cô nàng Hoàng Tâm và Tu Ly đang bận rộn trong bếp,dù sao hiện tại nấu ăn cho 17 người thì thật hơi quá sức với hai cô nàng.
"Gin!"Còn không đợi Ichimaru Gin kịp lấy lại tinh thần,một giọng nói thân thuộc gọi tên hắn,tiếp sau đó...ân,mặt hắn trực tiếp bị ép vô cái chỗ mềm mại,suýt chút tắt thở mà ngã ập ra phía sau,nằm thẳng cẳng trên sàn.
Matsumoto Rangiku vừa nhìn thấy Ichimaru Gin,vui mừng đến mức trực tiếp đem đầu hắn ép thẳng vô ngực mình,vừa khóc vừa cười,tiện thể cọ cọ vài cái,hoàn toàn không có cái ý thức là bộ ngực to của mình sắp ép chết Gin.
Zaraki Kenpachi liếc mắt một cái rồi hừ lạnh,nhích người đi ra sô pha ngồi xuống,hắn thà đi theo hai tên kia ngồi còn hơn ở chỗ này nhìn hai tên này âu yếm.
Còn hai cái vị nãy giờ đấu mắt vì tiếng khóc của Matsumoto Rangiku mà dừng lại,sau khi nhìn thấy cái cảnh tượng kia,khụ,trực tiếp quay đầu trở về như chưa nhìn thấy gì.
Còn về phần mấy tên nam nhân họ Tu,Hoàng và Mộc điển hình độc thân cẩu,vì tò mò mà mở cửa ngó ra,vừa nhìn thấy cái cảnh tượng trên sàn thì một trận đỏ mặt tới mang tai,lập tức rụt đầu trở về phòng.
Thật ra cảnh tượng cũng không có gì 18 cấm,chỉ là việc Ichimaru Gin nằm ngửa ra sàn,Matsumoto Rangiku nằm phía trên,và đầu của bạn Gin bị ép dính vào..khụ...cái khe sâu trước ngực bạn Rangiku.Matsumoto Rangiku thì còn đang lo khóc nên cũng không hề để ý tới cái gì về tình hình hiện tại.
Ichimaru Gin thật là dở khóc dở cười mà đưa tay cố gắng vỗ lưng dỗ dành Matsumoto Rangiku,trong lòng đã chửi Nguyệt An Tuyết cẩu huyết lâm đầu rồi.
Hắn không ngờ lại gặp lại Rangiku sớm như vậy,thật là tâm lý còn chưa chuẩn bị a~.
...
Trong bếp,sau khi giúp chia thành vài phần cơm cà ri xong,Nguyệt An Tuyết lấy ra một cái lọ bột ớt ma siêu cay rắc một ít lên một đĩa cơm cà ri.
"Ách,đại tiểu thư,này..."Hoàng Tâm đứng bên cạnh vừa ngửi thấy mùi ớt bốc lên đã sặc muốn chảy nước mắt rồi,đại tiểu thư đây là muốn chỉnh người sao???
"À,này là phần của Byakuya,hắn thích ăn cay đâu,chú ý đừng lẫn lộn với mấy phần khác của mọi người nhé,nếu không là có án mạng đấy!"Nguyệt An Tuyết cười cực kì ôn hoà,cất cái lọ ớt bột đi.
Vừa đi ra phòng khách thì nhìn thấy cái cảnh tượng ở trên mà giật giật khoé miệng,liếc mắt nhìn một đám nam nhân trong phòng,cuối cùng vẫn là lòng từ bi mà mở miệng cứu người.
"Khụ,Rangiku,chị mà còn đè tiếp là Gin đi gặp Linh Vương thật đó!".
"A."Matsumoto Rangiku lập tức giật mình ngồi thẳng người dậy,nhìn người bên dưới mặt đã đỏ bừng vì ngạt thở liền hoảng loạn mà leo xuống khỏi người Ichimaru Gin.
"Gin,không sao chứ,xin lỗi!"
"Nga nha,không sao!"Ichimaru Gin ngồi dậy,nhìn vẻ mặt lo lắng của Rangiku mà khẽ cười đầy bất đắc dĩ,tay bất giác cầm lấy một lọn tóc ngắn của cô,hắn vẫn là yêu thích mái tóc dài xinh đẹp của cô hơn nga~.
"Tôi nói,hai người muốn ôn chuyện hay rải cẩu lương gì thì chờ về phòng mà rải,đi ăn cơm,còn chị thì đi theo em."Nguyệt An Tuyết nhịn không được một chân vươn ra đạp lên mặt Ichimaru Gin,tay lại lôi kéo Rangiku lên lầu thay đồ.
Vừa rồi mới triệu hồi ra Matsumoto Rangiku,cô nàng này vừa nghe tới Ichimaru Gin ở chỗ này thì lập tức lôi kéo cô xuống lầu,còn chưa có kịp thay bộ đồ tử thần của mình ra,hiện tại vẫn là thay ra xong rồi xuống ăn cơm tối.
"Cái kia...cô gái đó từ đâu ra vậy?"Tu Lâm ngu người quay đầu nhìn sang Tu Viêm đầy thắc mắc.
"Từ đâu ra hình như không phải chuyện của các vị nha!"Ichimaru Gin híp mắt nở nụ cười hình tượng của mình,lập tức khiến Tu Lâm câm miệng,chuồn ra sau lưng Tu Viêm né tránh,oa,hắn bất quá chỉ tò mò tí thôi mà!!!
"Nào,mọi người mau đi dùng bữa tối thôi."Unohana Retsu đi ra giải vây.
"Được rồi,mọi người mau lấy phần của mình đi!"Tu Ly cùng Hoàng Tâm bưng mấy đĩa cơm cà ri ra,bắt đầu đưa cho mỗi người một phần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.