- Biểu ca thật sự mất trí nhớ sao?
Vu Tiểu Dạ nhìn biểu tình Vu Nhai không giống như đang giả vờ, cuối cùng nàng cũng thực sự quan sát hắn, khẽ nhíu mày hỏi.
- Đương nhiên là thật. Nếu không ta làm sao có thể quên được muội, quên nhà ở chỗ nào?
- Vậy biểu ca có nhớ chuyện biểu ca đã từng mang họ kép Độc Cô không? Biểu ca còn nhớ chuyện thề phải quay về dòng họ Độc Cô hay không?
- Không nhớ. Họ Độc Cô này rất quan trọng sao? Họ thì có gì quan trọng chứ?
Vu Nhai vẫn giống như đầu gỗ trả lời.
Hóa ra thân thể này thầm muốn quay về dòng họ Độc Cô này, cũng không phải là muốn tìm Độc Cô gia báo thù. Chỉ có điều dòng họ này thật sự quan trọng như vậy sao? Chấp niệm người này lưu lại cũng chỉ là dòng họ Độc Cô, nhưng không hề có mẫu thân, không bảo mình phải giúp hắn chiếu cố mẫu thân. Đây là loại người chẳng ra gì. Không trách được Vu Tiểu Dạ lại oán giận như thế.
- A...
Đúng vào lúc này, đầu hắn đột nhiên lại có chút đau đớn. Không ngờ chấp niệm này lại làm trò quỷ, ban ngày không ngờ cũng xuất hiện. Hắn hừ lạnh một tiếng. Ngươi có chấp niệm, lẽ nào ta không có?
- Ta có thể giúp ngươi chăm sóc cho mẫu thân, nhưng sẽ không giúp ngươi lấy lại dòng họ Độc Cô này. Ngươi nên thôi ý niệm này đi. Cho dù tương lai ta có khả năng lấy lại, ta cũng sẽ không làm!
Vu Nhai chịu đựng cảm giác đau đớn trong đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/173835/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.