Nàng phải một tên Vu Nhai phế nhân thì có tác dụng cái rắm? Dùng để trang trí sao?
- Ở dưới tình huống ta hoàn toàn chiếm hết ưu thế, tại sao ta phải nói điều kiện với nàng. Ta tất nhiên phải dùng tới công phu sư tử ngoạm.
Huyền Thiên Chân Thần đặc biệt nói trắng ra. Đúng vậy, hiện tại chiến trường nằm trong tỉnh Hoàng Vực của đế quốc Huyền Binh. Phe hắn có Thần Hoàng, hoàn toàn có thể giết chết Vu Nhai. Ma Thiên Chân Thần lại hắn giữ chân. Hắn làm sao không nói?
Cho dù Ma Thiên Chân Thần muốn đánh tới cá chết lưới rách, hắn cũng không sợ. Cùng lắm phía bên hắn tổn thất một Thần Hoàng. Lại nói, hiện tại Vu Nhai so với Thần Hoàng lại có giá trị hơn nhiều.
Hơn nữa, Ma Thiên Nhất Kiếm thật sự có thể giết chết Hoa Nộ Hải sao?
Thật nực cười. Nếu như Huyền Binh Đế Đô thật sự dễ phá hủy như vậy, Thần Hoàng cũng thật sự dễ dàng giết chết như vậy, vì sao Kinh Thiên Chân Thần không điên cuồng đánh tới nơi này? Huyền Binh Đế Đô nhất định bố trí vô số phòng ngự, cũng tích lũy suốt mấy nghìn năm.
- Động thủ đi. Đừng đứng ngây người ra đó làm gì.
Huyền Thiên Chân Thần nói xong lại nhìn về phía Hoa Nộ Hải quát.
Thật ra Hoa Nộ Hải cũng có chút sợ hãi. Hắn không muốn chết. Vừa rồi, Huyền Thiên Chân Thần nói muốn hi sinh tính mạng của một Thần Hoàng. Hắn là Thần Hoàng duy nhất ở đây, dĩ nhiên kẻ hi sinh chính là hắn. Đương nhiên, hắn không lập tức ra tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1620817/chuong-1892.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.